Thứ Ba, 27 tháng 4, 2010

Chào hết thảy anh em - những ai theo đuổi nghề nuôi GÀ :P
Như anh em biết, trong tình hình hiện nay, việc ấp trứng cho GÀ nở là rất khó khăn, thậm chí các cao thủ cũng nhăn mặt, nhíu mày với câu hỏi: bữa nay anh reg được không?
Mình không nghĩ mình là cao thủ hay gì gì đó, chẳng qua là mình có một chút mẹo + một chút may mắn vì đã "vô tình" để dành được...(cái này không tiết lộ được,vì nhờ nó mà mới có blog này :P).
Không biết bao nhiêu anh em đang nuôi mộng nuôi GÀ và đã ấp trứng GÀ nhưng không thành, có cầu thì có cung, thời gian qua, có quá nhiều người pm mình để hỏi đi hỏi lại vài câu quen thuộc, mình thì không đủ tay để trả lời hết người này đến người khác, đó là lý do ra đời của Blog này! (nghe hoành tráng nhỉ :P)
Và sau đây là câu trả lời chung cho gần hết các câu hỏi cần thiết của các bạn:
- Bạn email cho mình lamlema@gmail.com với nội dung:
+ Họ và tên: họ và tên người nhận thanh toán ấy nhé;
+ Địa chỉ: càng chi tiết càng tốt, nó có lợi cho bạn khi bạn pay cheque;
+ Điện thoại của bạn: di động hay cố định cũng được, tùy bạn, nhưng ý kiến cá nhân của mình là cố định thì tốt hơn, vì sao thì bạn tự tư duy nhé!
+ Cái này quan trọng nè: trong email phải có kèm theo 1 tài khoản Gmail, nhớ là bao gồm cả câu trả lời bí mật, email này mình dùng để reg acc, khi nòa reg xong sẽ trả lại cho bạn, và nhớ là trong email đừng để thông tin gì nhạy cảm nhé, kẻo mình nổi lòng tham đấy :P, ai có email này mình ưu tiên giải quyết trước :P
+Nick Yahoo: để liên lạc khi cần;
- Khi có acc, mình sẽ liên lạc với bạn qua email và Y!M, mình sẽ quay cho bạn 1 video login và dạo 1 vòng quanh acc của bạn, quay video thì có 2 kiểu: quay = điện thoại di động và quay bằng Cam-studio, tùy bạn chọn!
- Sau khi check xong, bạn chuyển khoản cho mình vào số tài khoản 01234567899876543210 :P Ngân hàng Đông Á (mình sẽ cho bạn số tài khoản sau), sau đó mình sẽ giao acc cho bạn, và mọi việc hoàn tất!
- Giá: 300k/acc, nếu reg SLL thì được khuyến mãi 1k/acc đem về mua kẹo mút cho bạn gái :P
- Nếu ái có thêm câu hỏi hay ý kiến góp ý gì vui lòng comment lại bài viết này, tuyệt đối không comment qua email nhá!
Chúc anh em làm ăn phát đạt!
Thân ái,
Gửi các cao thủ: Blog này em làm chỉ là để giảm bớt khối lượng công việc với lại hướng dẫn cụ thể cho các bạn muốn nuôi GÀ, vì thế có gì ngạo mạn quá mong các bác bỏ quá cho, với lại nếu mọi người có ý tốt thì em xin cảm ơn, cái ads này của người khác nhờ em đặt chứ em quy ẩn lâu rồi, nếu có thù ghét em gì xin cứ thù ghét chứ đừng có click tặc, em mang tiếng chết! Thanks các bác đã chiếu cố cho em!
online credit report $07.66
how to make money $07.51
accept credit $07.47
accept credit cards $07.43
student loan $07.43
internet money $07.39
credit repair $07.32
free credit check $07.28
bad credit $07.26
money making $07.21
SEO $07.18
University Degrees Online $07.16
credit card application $07.05
consolidating $07.05
people with bad credit $07.05
car loans $07.05
money fast $07.03
money now $06.88
household automotive $06.76
personal credit $06.73
money at home $06.72
bad debt $06.69
lenders $06.68
auto loans $06.63
making money online $06.61
Point of sale software $06.55
. To read Vietnamese, Click here! Welcome to all the brothers - those who pursue a career in GÀ: P As you know, in the present situation, the hatchery for broiler hatching is very difficult, even the high capital also frown, raised his eyebrows at the question: this meal was not his reg? I do not think I was high or whatever it manually, not through that I had a bit tips + a bit lucky to have "accidentally" to win ... (this was not revealed, because thanks to it that the new This is my blog: P). Do not know how many dreams you are raising chickens and eggs but not the village, there is provision for it, over time, there are too many people I am going to ask some questions to ask the familiar, not me enough hand to answer all of this to others, which is why the birth of this blog! (Children's monumental hear: P) Here are answers to most common questions you need for: - You lamlema@gmail.com email me with content: + Name: full name of the payee was offline; + Address: as detailed as possible, it is beneficial to you when you pay check; + Your phone: mobile or fixed also, depending on you, but my personal opinion is better fixed, why is your offline self thinking! + This important nè: in the email must be accompanied by a Gmail account, remember to include the secret answer, email it to your reg acc, when completed will pay local reg back to you, and do not remember the email to what sensitive information offline, lest their greed know well: P, who is his priority this email settle before: P + Nick Yahoo: to communicate when necessary; - When the ACC, I will contact you via email and Y! M, your video will return to you a login and a walk around your acc, there are two types of video: dial = phone and dial by Cam-studio, depending on your choice! - After the check is complete, you transfer yourself to the account number 01234567899876543210: P Bank of East Asia (I'll give you the account number), then you will be assigned acc for you, and everything done! - Price: 300k/acc, if it is reg SLL 1k/acc promotion brought to you buy candy girl sucks: P - If anyone has additional questions or comments please do re-post this comment, no comment absolute small email Wishing you prosperity! Sincerely, Submit Top Players: This blog is you do to reduce the workload for specific instructions back to you want to raise chickens, so nothing too arrogant to expect too rejected, for if people They mean well, thank you, so this ads because they put other people's children instead of hiding long enough, if there is anything you would hate to hate but do not click the hackers, they bring dead language! Thanks to the doctor she was under arrest! secured loans calculator adverse credit remortgages car insurance application shop car insurance online car insurance rates poor credit remortgages endowments sell workplace accident compensation claim personal home owner loan donate car sacramento bank secured loans best loans secured student loan consolidation rates life and critical illness cover memphis car insurance lemon law attorneys california consolidation of student loan fort worth dwi attorney cheap car insurance quotation los angeles criminal defense attorneys dui san diego dui lawyer phoenix tax relief attorneys remortgage with bad credit bad credit loan remortgage structured settlement buyers boston dui lawyer dui attorney phoenix pennsylvania mesothelioma lawyers phoenix arizona dui attorney conference calling companies
online credit report $07.66 how to make money $07.51 accept credit $07.47 accept credit cards $07.43 student loan $07.43 internet money $07.39 credit repair $07.32 free credit check $07.28 bad credit $07.26 money making $07.21 SEO $07.18 University Degrees Online $07.16 credit card application $07.05 consolidating $07.05 people with bad credit $07.05 car loans $07.05 money fast $07.03 money now $06.88 household automotive $06.76 personal credit $06.73 money at home $06.72 bad debt $06.69 lenders $06.68 auto loans $06.63 making money online $06.61 Point of sale software $06.55

Thứ Năm, 8 tháng 4, 2010

43-end

Chương 43: Sự dàn xếp
Harry Potter đã hết khóc. Hiện tại, cậu đang vừa ngồi dùng trà vừa lắng nghe Draco thuật lại mọi sự việc đã xảy ra dưới mắt nhìn của cậu ấy. Máu nóng trong người Harry suýt sôi lên sùng sục khi nhận ra vết thương vẫn còn đang rỉ máu trên cánh tay Draco. Qua kiểm tra bên ngoài cho biết viên đạn đã bay xuyên qua tay Draco nhưng không bị mắc kẹt lại phía bên trong. Với vài lời chú trị liệu cùng một liều thuốc pháp thuật đủ giúp vết thương đóng miệng và làm dịu cơn đau. Lúc Draco nói xong, Harry đặt tách trà trên tay xuống, cậu nhìn thẳng vào cặp mắt người yêu. Tâm trạng Harry rối bời, tứ tán, mà tất cả những gì cậu có thể làm bây giờ chỉ là kiềm chúng lại. "Cậu sao rồi, Harry?" Draco hỏi khẽ. "Chẳng rõ nữa. Tớ đang giận, điều đó là chắc chắn, cả buồn nữa. Tuy nhiên, tớ cũng thấy vui và lại sắp sửa muốn khóc, nhưng tớ thấy không cần thiết để tiếp tục sầu thảm mãi. Tớ sẽ nhớ cụ Dumbledore lắm, mà việc cụ bị dân muggle sát hại càng khiến tớ tức điên lên được. Dù vậy, tớ lại mừng vì ông cụ đã mất". "Cậu thấy mừng vì ông ấy mất à?" Giọng Draco tuy nhỏ nhẹ nhưng cũng lộ rõ nét kinh ngạc, cả đôi mắt màu xám cũng mở to hơn. "Đại loại như vậy". Harry xấu hổ đáp. "Ý tớ là tớ không mừng vì ông cụ chết, mà vì cụ sẽ chẳng còn có thể can thiệp vào cuộc sống của tớ nữa. Ông ấy vẫn luôn hiện diện ở đấy kể từ cái ngày cha mẹ tớ bị Voldemort giết. Cụ Dumbledore trao tớ cho Dì với Dượng chăm sóc. Dù rằng khi ấy chỉ muốn giúp đỡ tớ, nhưng cụ lại chính là người bỏ mặc tớ ở lại cái nơi ấy mà chẳng phải lo nghĩ xem liệu tớ có được một tuổi thơ êm đẹp hay không. Tiếp đến là phương cách cụ điều khiển tớ tính từ lúc tớ mới vào Hogswart, chỉ úp mở cho tớ nắm được những mẩu thông tin vụn vặt cùng mọi vấn đề khác. Năm học vừa rồi, tớ nhận ra rằng rất nhiều lần nhìn cụ tớ với ánh mắt dò xét, như thể đang thắc mắc không rõ mai này liệu tớ có biến thành một Voldemort khác. Tớ sẽ không thể bỏ qua những chi tiết đó, nhưng đồng thời, cụ lại giống như một... người ông đối với tớ, và vì thế, tớ sẽ rất nhớ cụ. Có phải rắc rối, khó hiểu lắm không?" "Bộ cậu quên mất cha tớ là ai sao?" Draco cười khúc khích. "Dĩ nhiên là tớ hiểu" "Thôi được. Dù sao tớ vẫn muốn buộc hung thủ gây ra cái chết của cụ phải đền tội. Tớ đang tự hỏi không biết Fudge có liên can gì tới vụ này hay không, nhưng tớ dám quả quyết rằng Fitzgerald có, và tớ muốn bọn họ trả giá đắt cho những gì họ đã làm" "Cậu muốn... hại họ ư?" Draco hỏi một cách thận trọng. "Không phải theo phương diện thể xác". Harry nghiêm nghị. "Thây kệ chuyện cụ Dumbledore có tưởng tượng ra sao đi chăng nữa, tớ sẽ không đời nào bước theo con đường Chúa Tể Hắc Ám từng đi. Tớ muốn cách chức Fitzgerald khỏi bộ máy chính quyền muggle và nếu Fudge góp phần vào sự việc trên, tớ bắt lão phải bị hạ bệ và tống giam vào ngục Azkaban" "Ai sẽ thay thế chức Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật đây?" Draco nhoẻn miệng cười, cậu ngã người ra sau ghế. Nụ cười đó giúp Harry thấy thoải mái hơn. "Orrin Millieu". Harry nói với không chút do dự. "Tuy không hoạt động cho Hội Phụng Hoàng, nhưng ông ta được nhiều thành viên Hội nể phục. Là người của Hội Đồng Khẩn Cấp Thời Chiến, ông ấy trứơc giờ vẫn luôn suy nghĩ cặn kẽ trước khi đưa ra quyết đỉnh ủng hộ hay đối lập với bất kì đề tài nào. Vả lại, ông ta vẫn luôn xem trọng bọn mình. Tớ khá chắc rằng Millieu sẽ tiếp tục nghe theo ý kiến từ chúng ta sau khi nhận chức Bộ Trưởng. Hơn hết, ông ta luôn rất khôn khéo với các chính sách yêu-thích-dân-muggle của cụ Dumbledore mà không phải ngả sang chiều hướng kì thị muggle. Một người cực kỳ thích hợp" "Và bằng cách nào bọn mình nâng đỡ ông ta đắc cử?" Draco hỏi. "Chúng ta sẽ kêu gọi toàn thể Hội Phụng Hoàng hậu thuẫn cho ông ấy, cả những nguồn lực khác nữa". "Thấy chưa, cậu sẽ làm một chính trị gia ra trò đấy". Draco mỉm cười, cũng thời điểm ấy, Kreacher hiện lên, kính cẩn thông báo cho cậu ta biết là hai đứa có khách. Draco bảo con gia tinh dẫn họ tới phòng khách trong khi cậu cùng Harry thay đồ và rửa mặt. Chưa đầy mười phút sau, chúng đã chuẩn bị xong và đứng sẵn trong căn phòng, chờ đợi sự xuất hiện của Kreacher với Cornelius Fudge, Maggie Lawton, và Minerva McGonagall. Gương mặt bà Minerva vẫn mang nhiều vết trầy từ cuộc chiến trên nhà ga King Cross. Các vệt nước mắt vẫn còn đọng lại trên má bà. Draco rỉ nhỏ vào lỗ tai Kreacher, con gia tinh giúp việc mau chóng đem đến cho bà giáo một chiếc khăn lau mặt thấm nước ấm cùng trà cho tất cả mọi người. "Harry, thật tốt khi thấy cậu bình an" McGonagall cất lời khi Kreacher tiến về phía bà với chiếc khăn. "Con cũng vui vì cô vẫn an toàn, thưa giáo sư". Harry đáp trả với chất giọng thật ấm áp. "Liệu chúng tôi có thể giúp gì cho mọi người?" "Chúng ta cần tổ chức một cuộc họp báo ngay lập tức". Fudge trả lời. "Giới báo chí đang cuồng lên vì tin tức chính thức" "Tình hình xấu đến mức nào, Minerva?" Harry hỏi vị giáo sư giờ trông đã tươi tắn được phần nào. Bà chằm chằm nhìn cậu một lát, rồi nắm được mục đích cậu khi sử dụng trực tiếp tên mình. "Từ trườc đến nay tình hình chưa từng tệ tới mức này". Bà nói, đau thương hằn sâu trong giọng. "Tổng cộng phe ta mất đi tám học sinh. Tám trò khác hiện đang nhập viện tại St Mungo, nhưng chỉ ba trò là trong tình trạng hiểm nghèo. Có sáu phụ huynh bỏ mạng và thương tích của giáo sư Grubby-Plank lại khá trầm trọng. Chắc cậu đã biết chuyện Albus..." "Tại sao các người lại giấu nhẹm thi thể ông ta?" Fudge chen ngang, hung hãn liếc nhìn McGonagall. "Tôi chẳng được dịp nhìn ông ta lần cuối trước khi mấy người bỏ đi". "Các bức tường phép phòng thủ Hogswart". Minerva đanh giọng. "Nếu Hiệu trưởng đương nhiệm mất đi chúng phải được chuyển giao tức khắc. Điều này phải được ưu tiên hàng đầu. Chúng tôi sẽ tạm thời để xác Dumbledore tại Hogswart trước khi chôn cất ông cụ theo ước nguyện của ông ấy. Từ đây cho tới lúc Ban hội đồng Hogswart chọn ra một Hiệu Trưởng mới, tôi sẽ tiếp nhận quyền quản lí hệ thống bảo vệ với tư cách Hiệu Phó trường". "Ồ". Fudge ngơ ngác. Harry tận dụng cơ hội này để hỏi Maggie Lawton về số lượng Death Eater bị bắt giữ. "Ừm, bốn mươi sáu tên trong số bọn chúng tử nạn". Bà ta đáp. "Toàn bộ đều chết bởi vũ khí muggle và khoảng một trăm tên bị bắt. Kingsley Shacklebolt ước tính có chừng một trăm tên khác tẩu thoát. Hầu hết những tên đang bị giam cầm đều đến từ hải ngoại, mà lại không phải người Anh nữa". "Thế còn dân muggle thì sao?" Draco chất vấn. "Hmm, mười tám người bị các thần chú giết người sát hại". Maggie nói. "Bốn mươi người khác đã được đánh thức sau khi được đem trở lại phía bên kia rào phép. Họ sẽ sớm ổn thôi, dù có vài tổn thất nhỏ". "Nhà nước muggle rất phẫn nộ". Fudge tuyên bố. "Một số binh lính báo lại rằng họ bị chính các học sinh tấn công nhưng tôi bảo với Ngài Fitzgerald đây chỉ là hiểu lầm, do chẳng đời nào các em ấy lại dám hành hung nhân viên thuộc bộ phận hành pháp cả". "Dĩ nhiên rồi, thưa Ngài Bộ Trưởng". Harry đáp, dằn lại lời chì chiết chua cay khi McGonagall ném cho cậu mắt nhìn cảnh cáo. "Thưa ngài, nếu ngài không ngại, làm sao mà các chiến binh muggle lại có mặt ở đó vậy?" "Không thành vấn đề, Harry" Fugde cười tự mãn. "Lúc giáo sư Trelawney độn thổ tới Bộ báo động về cuộc tập kích tại King Cross, chúng tôi đã huy động toàn bộ lực lượng Auror có mặt, còn phần tôi liền gọi cầu cứu Ngài Fitzgerald. Ông ấy đã lệnh cho quân đội tiếp ứng. Tôi chờ gặp họ ngay trước lối ra vào, chỉ cho họ làm sao băng ngang qua rào phép. Sau đó, tôi đợi thêm nhiều viện binh Auror nữa rồi dẫn họ tiến vào trận địa, nhưng hỡi ơi, mọi sự đã ngã ngũ khi chúng tôi vừa đến nơi". "Dầu sao cũng cảm ơn Ngài đã trình diện". Giọng Harry ngọt ngào mặc cho tim gan sôi sục. "Ngài giúp dùm tôi một việc được chứ? Tôi hiện không thấy khoẻ lắm để đi gặp đám nhà báo ngay được. Sao ngài không hạ cố đi tiếp chuyện họ đặng họ có cái gì đó để viết? Ngài có thể bảo với họ rằng tối nay tôi sẽ quay trở về Hogswart bày tỏ lòng kính trọng với cụ Dumbledore quá cố. Đối với tôi, ông ấy cũng giống như một người ông ruột thịt vậy, và lúc đó tôi cũng sẽ giải đáp mọi câu hỏi từ phía họ ngay Đại Sảnh Đường". "Ồ, tối nay tôi cũng đến tham dự được nữa". Fudge xen ngang. "Sẽ chẳng cần thiết lắm đâu, Ngài Bộ Trưởng ạ". Harry trấn an lão "Tôi chỉ giải đáp ngắn gọi vài thắc mắc trước khi xua tất cả bọn họ đi hết. Bây giờ tôi thấy mệt mỏi lắm rồi nên tôi không nghĩ mình còn đủ sức để làm chuyện gì khác hơn ngoài chuyện đó ra, mà tôi cũng không muốn phiền ngài tốn công tốn sức chỉ vì năm phút họp báo ngắn ngủn". "Tôi sẽ đảm bảo cho họ biết là cuộc nói chuyện sẽ nhanh gọn thôi". Fudge hậm hực, nhìn Harry ngờ vực. Harry lựa ngay lúc ấy để làm bộ như rất uể oải, rồi mở miệng yêu cầu nhóm người cảm phiền rời đi cho cậu nghỉ ngơi hồi sức. Draco nhắn bà McGonagall nán lại một lát vì có chuyện cần bàn, thành ra chỉ có hai vị cán bộ bỏ về. Ánh mắt nghi ngờ từ Fudge vừa biến đi cũng là khi Harry vờ như đang choáng váng. Cậu giữ nguyên vẻ bề ngoài giả tạo cho đến lúc Kreacher quay lại báo với họ rằng những người khác kia đã đi mất. "Con muốn hạ bệ lão". Harry nói với McGonagall, chiếc mặt nạ mệt mỏi bên ngoài đã được dỡ bỏ. "Con muốn Fudge mất chức Bộ Trưởng. Lão phải chịu trách nhiệm vụ quân đội muggle can thiệp vào trận chiến và cái chết của Albus" "Tôi không thể không tán thành cùng cậu". Bà bảo, dáng người bà cứng cáp và mạnh mẽ. "Vấn đề ở chỗ ta đạt được điều đó bằng cách nào?" "Con sẽ bắt đầu từ Hogswart vào tối nay". "Thế thì cậu định sẽ trả lời nhiều hơn là chỉ một vài câu hỏi từ giới phóng viên?" "Vâng" Harry đáp. "Con dự tính sẽ tuyên bố Fudge chính là nguyên nhân vì sao cụ Dumbledore không còn ở đây với chúng ta nữa. Con sẽ công khai bắt buộc lão phải thoái nhiệm" "Chuyện này không chừng sẽ thành công nếu ta lệnh cho các thành viên của Hội làm việc trong Bộ ủng hộ". Minverva nói sau khi nghĩ ngợi đôi chút. "Vậy ai sẽ thế chỗ cho lão ấy?" "Con từng nghĩ tới một người nào đó trong Hội" Harry đáp. "Nhưng nếu sự việc vỡ lẽ rằng họ là người của Hội, xem ra người ta sẽ cho là chúng ta đang cố nắm giữ quyền lực vào tay mình, vậy sẽ không tốt" "Đúng thế, sẽ không có lợi cho phe ta". McGonagall lại đồng ý. "Ừm, một vài người chẳng hạn như Maggie Lawton hay Orrin Millieu sẽ hoàn thành chức vụ này ra trò". Harry nói thêm trong lúc Draco gật đầu hưởng ứng. "Có lẽ ta nên bàn tiếp tại phiên họp tới" "Vâng, chúng ta cần phải tâp hợp lại gấp để Fawkes chọn ra nhà lãnh đạo mới". Minerva nói, bà đứng dậy. "Tôi phải quay về Hogswart chuẩn bị chút việc. Vậy tôi mong sẽ được gặp lại cậu không lâu sau giờ ăn tối?" "Vâng, vậy cũng tốt". Harry cũng đứng lên, bước tới ôm bà. Dường như bà giáo sư hơi thả lỏng cơ thể trong vòng tay cậu, tiếp nhận sự an ủi ân cần từ cậu trong giây lát, trước khi đứng thẳng thốn lại, mỉm cười nhìn cậu. "Albus chắc sẽ rất hài lòng về cậu". Bà dịu dàng. "Tôi biết mình rất vui trước sự trưởng thành nơi cậu, Harry. Hãy sử dụng chiếc Khoá Cảng này cho tối nay. Nó sẽ đưa cậu đến thẳng Đại Sảnh". "Cảm ơn". Harry nói, nhận lấy cái vật nhỏ nhắn bà trao. Bà chỉ cậu cách khởi động nó rồi sau đó độn thổ đi mất. Harry ngả người vào lòng Malfoy tìm cảm giác êm ấm, an toàn khi cậu bé Slytherin tóc vàng ôm chầm lấy mình. Chúng đứng đó một lúc cho đến khi Kreacher vào báo lại là Hermione cùng Ron đã tới. Một lần nữa lại đến lúc chúng phải nhập vai những vị anh hùng quả cảm. ~*~ "Tớ vẫn chưa thể tin nổi là cụ mất rồi!" Hermione thốt lên, đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua, lúc này bọn chúng đương cùng nhau ngồi dùng trà, đối diện với lò lửa. "Cả tớ cũng thế". Ron chêm vào với mặt mày thểu não. Những thành viên còn lại của gia tộc Weasley tới nơi không lâu sau Ron cùng Hermione và hiện đang quây quần xung quanh Harry với Draco trong căn phòng khách. "Đó là một sự kiện mà ta sẽ phải mặc niệm suốt nhiều năm liền". Ông Weasley buồn bã nói. "Tôi chẳng còn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo" Giọng Molly Weasley thật yếu ớt. "Ta sẽ vượt qua được". Harry nói, giọng chắc nịch. "Chúng ta từng mất đi nhiều người trứơc đây và trong tương lai điều này không chừng sẽ lại tái diễn. Ta đau thương một lúc, nhưng trận chiến vẫn chưa ngã ngũ,. Với Ma Thuật Hắc Ám, hắn sẽ có thể phục hồi lại được một phần quyền năng, dù không phải là toàn bộ, chí ít cũng không nhiều như lượng pháp thuật thanh gươm lấy đi từ cơ thể hắn" "Rất chí lí". Bill Weasley gật đầu tán thành, mái tóc đỏ, dài, lại không được cột gọn thoáng lung lay. "Chúng ta không được để cho cái chết của Albus Dumbledore làm nhụt chí. Dầu sao chăng nữa, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cũng bị cậu cho một vố đau điếng, phải vậy không Harry? "Vâng, đúng thế". Harry đáp bằng nụ cười mãn nguyện trên môi. "Thanh gươm Gryffindor hút mất khá nhiều sức mạnh của hắn trứơc khi hắn kịp chạy thoát. Chắc chắn là hắn sẽ phải tốn nhiều thời gian điều trị" "Dù vậy, có quá nhiều thứ ta cần phải hoàn tất từ giờ trở về sau". Ông Weasley bảo. "Ai mà biết Fudge sẽ lại gây thêm rắc rối gì khi giờ đây Albus không còn tồn tại để kiềm kẹp hắn nữa" "Nếu là con, con sẽ không lo nghĩ nhiều về Ngài Bộ Trưởng đâu" Harry nói, cậu khẽ cục cựa trong vòng tay Draco. "Lão ta phải chịu trách nhiệm việc quân đội muggle hại chết Albus và con sẽ chẳng bao giờ để lão thoát khỏi vụ này". "Ông ấy là hung thủ ư?" Arthur Weasley lắp bắp, nét bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt. "Vâng". Harry nghiêm nghị. "Lão đã thú nhận chuyện hướng dẫn cho binh lính muggle cách thức băng ngang rào cản pháp thuật lúc lão ghé qua đây khi nãy. Con dự định sẽ kiến nghị đòi hắn phải thoái nhiệm vào tối hôm nay. Con hy vọng, Arthur, rằng chú sẽ báo lại với bằng hữu mình trong Bộ Pháp Thuật về việc ấy". "Không đời nào lão ta qua được tuần lễ này". Arthur Weasley phẫn nộ. "Con chỉ việc bảo chú những gì cần làm" "Chú cứ đợi cho đến khi loạt bài báo mới phát hành vào sáng mai". Harry dặn ông. "Chú hãy nói với người quen ở Bộ là chú đã biết được sự việc ngay tại đây và chú rất căm giận và nghĩ là ta nhất thiết phải hành động chứ không nên để mặc tình hình ra sao thì ra. Sau khi đã đưa ra tuyên bố của mình tối nay, con sẽ bước ra khỏi vụ này, giao phó hoàn toàn mọi thứ lại cho các chú giải quyết" "Harry" Hermione hỏi, giọng quan tâm. "Cậu có chắc đây là phương hướng đúng đắn chứ?" "Dĩ nhiên rồi, Hermione". Draco trả lời thay cho cậu. "Nếu may mắn, lão sẽ bị thế chỗ bởi một người nào đó khả dĩ có thể nối tiếp sự nghiệp đấu tranh chống lại Voldemort mà không phải mải mê bám víu lấy quyền lực như lão bây giờ". "Con nghĩ bây giờ ai sẽ lên đảm nhận vị trí Hiệu Trưởng đây, Harry?" Molly thắc mắc. Bởi tính đến ngày hôm nay, bà cùng Arthur vẫn đang tạm thời làm việc trong Hội Đồng Quản Trị Hogswart thay cho Harry với Draco, câu hỏi trên hoàn toàn hợp lẽ. "Con không chắc". Harry thành thật. "Chẳng phải ta cần tiến hành thủ tục giấy tờ gì sao?" "Hình như vậy". Arthur đồng tình. "Giáo sư McGonagall sẽ tạm điều hành công chuyện trong khoảng thời gian nghỉ hè để ta có thêm chút thời gian đưa ra quyết định. Dù có là ai lãnh nhận nhiệm vụ này cũng sẽ vất vả trong giai đoạn nguy biến hiện nay". Tiếp đến, họ bắt đầu kể cho nhau nghe những câu chuyện về Albus Dumbledore. Các câu chuyện cười, xoay quanh sự tốt bụng và tử tế của ông cụ, cả việc cụ cực kỳ yêu thích kẹo ngọt đủ kiểu. Cứ thế kéo dài cho đến giờ dùng bữa và tận cả sau đó nữa. Đã đến giờ Harry với Draco quay lại Hogswart. Ron và Hermione sẽ ngủ lại tại dinh thự Black còn đám người nhà Weasley còn lại thì hướng về Trang trại Hang Sóc để qua đêm.
Chương 44: Cuộc họp báo vắng bóng Ngài Bộ Trưởng
Trước lúc khởi hành trở về trường, Harry và Draco tắm sơ rồi mặc vào người các bộ lễ phục. Chiếc áo choàng đen trên người Harry mang hoa văn đỏ và vàng cùng huy hiệu Gryffindor với Trấn Thủ Viên sáng chói. Áo của Draco cũng tương tự chỉ khác chỗ các đường viền màu bạc và xanh lá cây đính trên nền áo đen. Cả hai đều đeo băng tay màu tím trên cánh tay để tưởng nhớ Albus Dumbledore. Cái khoá cảnh nhỏ nhanh chóng được kích hoạt và liền lập tức, bọn nó thấy mình đang ở trong một Đại Sảnh Đường Hogswart lúc này gần như trống vắng. "Các con đã đến". Minerva McGonagall nói với nụ cười buồn bã. Trong căn phòng hiện giờ chỉ còn mỗi dãy bàn giáo viên. Trần nhà được phù phép phản chiếu hình ảnh một bầu trời xám xịt, ảm đạm. "Vâng". Harry chỉ nói được bấy nhiêu đó, cậu cảm nhận nỗi buồn dâng lên trong người mình. "Tốt, công cuộc chuẩn bị vẫn chưa xong, nhưng có lẽ ta sẽ sẵn sàng vào sáng ngày mai". McGonagall nhỏ nhẹ. "Theo truyền thống, buổi lễ sẽ diễn ra trong vòng hai ngày, để những ai mong muốn bày tỏ lòng kính trọng với thầy hiệu trưởng quá cố có đủ thời gian tới dự, tiếp đến, nghi thức an táng sẽ được tiến hành vào ngày thứ ba. Cháu cố của Albus sẽ có mặt ở đây ngày mai. Albus gửi cậu ấy sang Mỹ định cư vì lý do an toàn sau khi toàn bộ các thành viên gia đình khác của ông cụ đều bị sát hại ở cuộc chiến đầu tiên với Voldemort. Bản thân buổi lễ mang tính rất nội bộ, chỉ các giáo sư, gia đình và vài học sinh tham dự, tính luôn hai cậu". "Con...Con có thể gặp thầy ấy được không?" Harry lắp bắp. Khuôn mặt McGonagall dường như thả lỏng hơn, bà mỉm cười nhìn cậu trước khi đáp lời. "Dĩ nhiên là được". Bà đưa chúng ra bên ngoài Sảnh đường và hướng hai đứa ra phía lối đi. Mười mấy con gia tinh chạy tới chạy lui tất bật với nhiều loại công việc khác nhau. Tất cả bọn chúng đều khóc lóc thảm thiết, thương tiếc cho số phận Ngài hiệu trưởng đáng kính. Nhiều con phụ trách xếp đặt các cây cột bằng vàng được nối với nhau bằng những sợi dây thừng tím sẽ dẫn đường cho khách viếng thăm sáng hôm sau. Mấy con còn lại lo chuyện treo lên hai bức tường cạnh lối đi các bức chân dung của những cố hiệu trưởng từ trước tới nay. Hết thảy các bức tranh đều mang bộ mặt rầu rĩ, nhưng cùng cúi đầu chào kính cẩn khi McGonagall đi ngang. Bà dẫn chúng tới chân Cầu thang chính, nơi có bệ đá hoa cương được dựng sẵn. Xác Albus Dumbledore được đặt trên ấy, cụ mặc trên người chiếc áo choàng phù thuỷ màu tím trông thật cao quý. Chòm râu trắng bồng bềnh chạy dài trên ngực cụ, che phủ hai bàn tay đương chắp vào nhau. Mọi vết tích từ những viên đạn muggle lấy đi mạng sống ông cụ đã hoàn toàn biến mất. Harry bước về phía chiếc bệ, băng qua các cây cột vàng ngăn cách khách mời. Những sợi dây tím tự động nâng lên cho phép cậu tiến vào trong lúc cậu sắp sửa tới gần chúng và hạ xuống ngay sau lưng Harry. Draco và McGonagall dừng lại chỗ mấy cây cột, quan sát cảnh Harry leo lên các bậc thang dẫn tới bệ đá rồi khi cậu ngắm nhìn gương mặt của con người từng một thời nắm giữ vị trí rất quan trọng trong cuộc sống mình. "Con xin lỗi". Harry thì thầm thật nhỏ, sao cho hai người kia chẳng thể nghe được. "Con xin lỗi vì thầy đã phải ra đi như thế này. Dù rằng có lẽ con đã không tán thành tất cả mọi chuyện thầy từng làm hay con nổi giận với thầy không biết bao nhiêu lần, và con cũng biết, là thầy có thể không đồng ý với mọi chuyện con đang làm, hoặc sẽ làm, nhưng thầy nên biết, rằng con sẽ chẳng bao giờ trở thành một chúa tể Voldemort khác. Con sẽ chỉ thực hiện những gì cần làm". "Harry". Giọng nói thều thào nghe sao quen thuộc, Harry ngẩng đầu lên để thấy Nick suýt-mất-đầu trôi lơ lửng trong không trung phía bên kia bệ đá. "Tôi tới đây đặng cậu khỏi phải tốn công tìm tôi" "Lần này thì chẳng cần đâu, Nick". Harry mỉm cười. "Albus Dumbledore trước giờ vẫn luôn tò mò, hứng thú với những gì tồn tại ở xứ sở của thần chết. Ông cụ sẵn sàng lang bạt tới những nơi các linh hồn cần phải tới thay vì nán lại nơi này". "Ồ, vâng, đương nhiên". Nick cười tủm tỉm. "Chúng ta sẽ rất nhớ ông ấy". "Đúng thế". Harry trả lời. "Các con ma khác đâu hết rồi?" "Bọn họ đang phải dỗ Peeves". Nick bảo, khiến Harry ngạc nhiên. Nick cười khúc khích trước vẻ bỡ ngỡ trên mặt cậu. "Peeves quý ông lão lắm. Dumbledore không những luôn bật cười trước các trò đùa dai quỷ quyệt của nó mà còn tha lỗi cho nhiều thứ mà chẳng có vị Hiệu trưởng nào khác có thể chịu thấu. Nó còn thề sẽ quyết tâm đích thân trừng trị kẻ nào cả gan làm gián đoạn hay cố tình phá hoại nghi lễ an táng cụ Dumbledore, và hiện vẫn còn đang khóc thét trên đỉnh ngọn tháp phía Bắc. Nam-tước-đẫm-máu đang cố an ủi Peeves nhưng dường như ngay cả ông ấy tạm thời cũng không gây được sức ảnh hưởng tích cực nào". "Nhắn lại dùm với Peeves là tôi gửi lời "cảm ơn", được chứ?" Harry nhờ. Nick cười khanh khách trước khi biến mất phía cuối hành lang. Đưa mắt nhìn lại Albus Dumbledore một lần cuối, Harry quay lưng bước trở về bên hai người đang đứng chờ nãy giờ. Draco chạm nhẹ vào cánh tay Harry để rồi thấy bớt căng thẳng hơn khi Harry nhoẻn miệng cười với mình. "Thưa giáo sư, giới nhà báo đang đợi à?" Harry hỏi khẽ. "Vâng" Bà gật đầu am hiểu. Với McGonagall bên cánh trái cùng Draco bên cánh phải, Harry hướng về Đại Sảnh Đường, sẵn sàng cho kế hoạch trả thù khả dĩ còn tồi tệ hơn cả việc chỉ đơn thuần là giết chết hay tra tấn Cornelius Fudge. Đây chính là thứ Voldemort sẽ chẳng tài nào hiểu nổi. Các lời nguyền hắc ám và cái chết tuy có thể gây thương tích hay tử vong cho con người, nhưng chuyện mà Harry sắp làm đây sẽ vĩnh viễn huỷ hoại cả một đời người, và nhất là cậu không cần động tới bất kì câu thần chú nào cả. Harry sắp chứng tỏ việc Chúa tể Hắc Ám Voldemort nghiệp dư tới cỡ nào. Có khoảng hai chục mống phóng viên đợi cậu ở khu vực Cổng chính cùng vài Auror đứng giám sát họ cẩn mật. Lúc trông thấy Harry, tất cả bọn họ đều quay người lại đối diện với cậu. Thay vì chạy ùa tới và hô to các câu hỏi phỏng vấn, họ từ từ tiến tới trong yên lặng. Xem chừng ai nấy cũng nôn nóng được nghe cậu nói, nhưng lại không chắc cần phải hỏi gì và như thế nào. Harry cũng cảm nhận được nhiều sự hiện diện mới ngay sau lưng mình rồi nhận ra giáo sư McGonagall vừa cho gọi toàn bộ giáo sư trường Hogswart tới và mọi người đang tập hợp lại phía sau cậu. Không gian yên ắng dần lan toả cho đến khi Harry biết chắc là không thiếu sót một ai. Với hành động không dự tính trước nhưng lại giúp ích được phần nào cho mục đích định sẵn, Harry tằng hắng, mặt đối mặt với giới báo chí. "Hỡi các phù thuỷ cùng pháp sư, xin chân thành cảm tạ vì đã có mặt tại đây". Harry dõng dạc. "Hôm nay đã là hôm đau thương nhất, ngày mà thế giới phù thuỷ sẽ chẳng thể nào quên lãng. Trong cơn điên rồ của mình, Voldemort đã toan tính tập kích các học viên Hogswart trên đường trở về đoàn tụ với gia đình. Thay vì được diện kiến những đứa trẻ yếu đuối vô phương phản kháng, hắn lại ngỡ ngàng phát hiện, rằng Albus Dumbledore đã chuẩn bị khá chu đáo cho tình huống bất ngờ này". "Hiển nhiên, hắn cho rằng các em học sinh trong lúc hoảng loạn sẽ dễ dàng rơi gọn vào tay lũ Death Eater. Ngược lại với dự kiến trên, hắn đã phải đụng độ với các phù thuỷ và pháp sư đủ mọi độ tuổi trong tư thế sẵn sàng chống trả. Với sự giúp đỡ của bộ phận giáo viên trường Hogswart, những người nhận được tin cấp báo từ tôi và đã lao vào vòng chiến với không chút do dự, cùng sự tiếp ứng từ các nhân viên Auror của Bộ, Voldemort và đám Death Eater đã bị đánh bại". "Dù thế, tôi phải thừa nhận là mình mắc phải một sai sót chết người. Tôi đã để thanh gươm Gryffindor trong mớ hành lí, vì vậy, Albus Dumbledore phải đối đầu với Voldemort trong lúc tôi tìm cách thu hồi lại vũ khí trên tay. Khi vừa chạm đựơc tới thanh gươm, ngay tức khắc, tôi đã đốn hạ vài tên Cựu-giám-ngục vừa mới nhập cuộc đồng thời chuẩn bị hỗ trợ cụ Albus trong việc tiêu diệt tên Chúa tể Hắc Ám, đó cũng là lúc nhóm người thứ ba xông vào can thiệp". "Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Cornelius Fudge, giống như tôi, ngày hôm nay, cũng gây ra một lỗi lầm tai hại. Ngay sau khi gửi nhóm Auror tới ga xe lửa King Cross nhằm trợ giúp phe ta, ông ấy đã từ bỏ quyền được tự giải quyết công chuyện nội bộ của giới phù thủy và chạy đi liên lạc với chính phủ muggle. Tiếp đến, Fudge đã lún sâu hơn vào sự phản bội đồng minh này bằng cách chỉ cho các binh lính muggle phương thức thâm nhập vào sân ga chín-ba-phần-tư. Những chiến binh đó liền ào vào bên trong và lập tức nã súng vào bất kì vật gì có khả năng di chuyển". "Nhờ sự lên tiếng cảnh báo trước của bạn tôi, cô Hermione Granger, hầu hết các học sinh đều nằm xuống sát đất, thế nên chỉ vài người bị thương. Tôi vừa nhận được thông tin là có ba học sinh đương trong tình trạng hiểm nghèo ở bệnh viện St. Mungo s do chính các binh lính muggle này đả thương. Dù có công hạ gục được nhiều tên Death Eater, hành động bất cẩn không màn đến hậu quả của họ cũng đã gây nên một mất mát to lớn và nghiêm trọng lên thế giới phù thuỷ trong nhiều năm sắp tới". Harry dừng lại, chờ cho mọi từ ngữ ăn sâu vào tâm trí các phóng viên. Họ mở mắt thao láo nhìn cậu, chủ ý ngân dài những lời cuối cùng của cậu dường như đang tạo tác động mạnh lên họ. Nhiều người trông như chỉ muốn nôn, và phải mất một lúc sau mới có một cánh tay giơ lên. Cậu gật đầu ra hiệu cho người đàn ông mà cậu lờ mờ nhận ra là Mundus Farseeker, đại diện cho đài Thông tin vô tuyến phù thuỷ. Gã cầm trên tay chiếc máy thu âm pháp thuật nhằm thu lại toàn bộ nội dung cuộc họp báo. "Cậu Potter". Mundus hỏi bằng giọng yếu ớt. "Cậu đang ám chỉ rằng các binh lính muggle đã giết chết Ngài hiệu trưởng Dumbledore?" "Vâng". Harry trả lời dứt khoát. "Nhưng mà..." Barflee Maldus, phóng viên tờ Tuần báo phù thuỷ, rụt rè. "Ngài Bộ Trưởng lại bảo chính Voldemort mới là người sát hại Dumbledore!" "Lão nói dối". Harry nói, công khai kết tội ông Bộ Trưởng vắng mặt. "Có lẽ lão nói thế để khỏi phải chịu trách nhiệm trước cái chết của vị phù thuỷ duy nhất có thể làm Voldemort khiếp sợ. Lão đã không tận mắt chứng kiến ở sân ga. Sau khi chỉ cho đám muggle biết làm sao vượt qua rào chắn pháp thuật, Fudge chạy trốn vào khu vực an toàn chờ thêm sự xuất hiện của nhiều Auror khác nhưng trận chiến cho tới khi ấy đã gần như ngã ngũ. Không giống như Fudge, tôi đã ở đấy, chính mắt nhìn thấy hình ảnh cuối cùng của Albus khi những viên đạn muggle huỷ diệt sinh mạng ông cụ. Tôi trông thấy cụ ngã xuống, bi mất mạng bởi chính những con người mà cụ đã dành cả cuộc đời mình để bảo vệ. Tôi đã nghe tận tai tiếng Voldemort cười đắc thắng". "Chuyện gì đã xảy ra với...Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy?" Một mụ phù thuỷ thắc mắc. "Hắn được dịp trực tiếp một-chọi-một với tôi" Harry nở một nụ cười chết chóc. "Hắn nhận ra rằng tôi đã không còn là đứa trẻ khờ khạo hắn từng gặp trong quá khứ nữa. Nhờ vào các buổi tập huấn với Albus cùng các giáo sư khác, tôi đã đủ năng lực đấu tay đôi và đánh bại hắn. Thanh gươm Gryffindor được tôi cắm sâu vào lồng ngực Voldemort lúc hắn co giò rút chạy bằng Khoá cảng. Thanh gươm đã hút đi khá nhiều năng lực ma thuật từ người hắn, hơn nữa, muốn chữa lành vết thương gây ra bởi thanh gươm cũng không phải dễ. Hắn sẽ phải mất khá nhiều thời gian trước khi kịp hồi phục lại đủ để có thể phát động đợt tấn công tiếp theo, và trong quá trình ấy, hắn sẽ trốn chui trốn nhủi bởi phe ta sẽ lùng sục khắp nơi tìm cách dứt điểm hắn". "Vậy là hắn vẫn chưa chết?" Cũng vẫn mụ phù thuỷ đó hỏi. "Tại sao bà lại nghĩ rằng hắn đã chết?" Harry ngạc nhiên. "Ngài Bộ Trưởng bảo cậu đã giết được hắn". Mụ đáp. "Tôi hoàn toàn không có ý kiến gì về lí do khiến lão nói thế". Harry thở dài. "Tôi thề là thỉnh thoảng tôi chẳng thể nào hiểu nổi lão ấy. Cách đây hai năm, Fudge đã tốn biết bao công sức và thời gian phủ nhận việc Voldemort trở lại. Lão cố tình làm cho Albus và tôi trông như hai kẻ ngốc nghếch để không ai có thể tin lời chúng tôi, hắn ra lệnh cho lũ giám ngục hôn Barty Crouch con thay vì để tên ấy được tra khảo, dù rằng tên nãy đã có thể minh chứng cho sự quay về của Chúa tể hắc ám vào hai năm trước, hắn cho phép Dolores Umbridge mặc nhiên nắm quyền ở Hogswart và cũng vì mụ mà các học viên suýt mất đi khả năng kháng cự lại các Death Eater, và bây giờ, hắn lại bịa đặt cả tình huống dẫn đến cái chết của Albus Dumbledore. Tôi chỉ mong sao nguyên nhân nằm sau những việc này chỉ là sự bất tài của Ngài Bộ Trưởng thay vì ý nghĩ là lão đã rắp tâm thực hiện chúng". "Cậu... Ý cậu muốn nói là Bộ Trưởng Fudge thông đồng với Chúa tể Hắc Ám sao?" Mundus hỏi. "Thật tình tôi không dám nghĩ thế, nhưng giờ thì tôi bắt đầu nghi ngờ rồi". Harry thú nhận với vẻ thất vọng, cúi đầu nhìn xuống mặt đất. "Cậu Potter, đây toàn là những lời kết tội khá nóng vội mà cậu đưa ra". Phóng viên Nhật báo Tiên tri ngờ vực. "Liệu cậu có được bằng chứng nào trong tay không?" "Tôi trông thấy lính muggle giết Ngài Hiệu Trưởng Dumbledore". Mc Gonagall lên tiếng can thiệp. "Tôi cũng có mặt khi Fudge cho giám ngục hôn cậu trai nhà Crouch. Lão ta vờ tôi đi lúc tôi bảo với lão rằng cậu ấy có thể làm chứng cho sự tái xuất hiện của Voldemort. Đa số các nhân viên trường ở đây đều có thể khẳng định lại những chuyện cậu Potter vừa nhắc đến và chúng tôi sẵn lòng đứng ra hậu thuẫn cho cậu ta. Chúng tôi đã biết cậu Potter tính đến nay cũng đã sáu năm trời, dù có đôi khi cậu ấy phá luật hay cãi vã với các bạn đồng môn, và cũng không được xem như một người bình thường như bao người khác khi lớn lên, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy nói dối. Thành thật mà nói, cậu ta thà đón nhận rắc rối và phiền phức chỉ bởi nói lên sự thật ngay cả khi nó khiến cậu chịu đau khổ hay bị phạt. Lời cậu Potter đây đáng tin như vàng". "Vâng, vâng!". Hầu hết các giáo sư phía sau Harry đều đồng thanh. Harry ngước nhìn đám phóng viên với ánh mắt kiêu hãnh. "Thế cậu đang kêu gọi lệnh truy nã Ngài Bộ Trưởng?" Phóng viên Nhật báo Tiên tri lại hỏi. "Chuyện đó không nằm vào quyền định đoạt của tôi hay của bộ phận giáo viên trường Hogswart". Harry nghiêm nghị đáp. "Đó là việc mà Bộ Pháp Thuật và Hội đồng Phù thuỷ cần quyết định và có hành động cụ thể. Tôi chỉ là không thể giữ khoanh tay làm ngơ mãi. Tôi dự tính sẽ không tham dự vào bất kì các hoạt động nào của Bộ Pháp Thuật hễ Cornelius Fudge vẫn còn nắm chính quyền. Sẵn đây tôi cũng xin tuyên bố rút lui khỏi tất cả các tổ chức Bộ Pháp Thuật điều khiển. Tôi sẽ suy nghĩ lại việc tái tham gia một khi Fudge đã không còn là thành viên của Bộ". "Phần cậu nghĩ sao về chuyện này, cậu Malfoy?" Đại diện đài Thông tin vô tuyến hỏi. "Cha tôi lúc nào cũng bảo là không cần phải tốn nhiều đồng vàng galleon hay lời ngọt để có thể sai khiến Fudge làm bất cứ chuyện gì ông ấy cần". Draco chau mày. "Khi vẫn còn bị mê hoặc bởi những lời dẫn dụ về quyền lực từ Voldemort, cha tôi biết chắc là Bộ Pháp Thụât sẽ làm mọi thứ mình muốn miễn sao Fudge vẫn còn đấy và nếu ông ấy có đủ đồng vàng galleon đặng đổi chác. Ngài Bộ Trưởng trước giờ chấp nhận không biết bao nhiêu là vụ hối lộ, điều này cho tôi tình nguyện làm chứng. Nếu không phải vì Harry Potter với Albus Dumbledore, Bộ Trưởng Fudge chắc hẳn đã trao quyền cai quản lại cho Voldemort từ lâu lắm rồi, và tất cả chúng ta giờ đây đang phủ phục dưới trướng của Chúa tể Hắc Ám. Giờ thì Dumbledore đã mất bởi lỗi từ Fudge, tôi không thể không tự hỏi chẳng biết chừng nào lão sẽ tính đến việc phản bội luôn Harry. Tôi biết, rằng nếu mất đi Harry đối với tôi sẽ rất kinh khủng, dẫu sao thì cậu ấy cũng là tình yêu của đời tôi, nhưng tôi chẳng tài nào tưởng tượng được điều đó sẽ ảnh hưởng tới thế giới phù thuỷ như thế nào nếu như phù thuỷ duy nhất mà Voldemort phải nể mặt cũng không còn trên đời nữa". "Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng tôi vẫn còn mệt vì mọi chuyện diễn ra trong hôm nay". Harry bảo, cố tình hơi loạng choạng khi nói. "Cảm ơn mọi người vì đã hiện diện ở đây tối nay". Cậu quay gót rồi trở vào bên trong toà lâu đài với Draco bên cạnh, theo sau là đội ngũ giáo viên. McGonagall dẫn hai đứa vào phòng Hiệu trưởng, từ đó, chúng dùng bột floo về lại dinh thự Black. Đêm hôm ấy, một Harry Potter hoàn toàn kiệt sức cuộn tròn lại bên cạnh Draco, nghĩ ngợi cuối cùng trong đầu Harry trước lúc cậu chìm vào giấc ngủ say là "Thật quá mệt mỏi cho một kết thúc năm học không như mọi năm..."




0 nhận xét
Chương 45: Lời tiên tri cuối cùng

Chương 45: Lời tiên tri cuối cùng
Lồng ngực Harry bỏng rát. Cơn đau đớn dữ dội tới mức mọi thứ xung quanh gần như trở nên vô nghĩa. Người đàn ông với nước da ngăm đen đứng cạnh chân giường cậu đang nói, nhưng chất giọng nước ngoài đặc sệt trong giọng gã khó nghe đến độ Harry khó mà nhận biết được ý nghĩa từng âm thanh gã thốt ra. Gã dâng lên môi cậu lọ thuốc giúp giảm đi phần nào cơn đau đang dày vò, nhưng nó vẫn còn đấy, vẫn nhức nhối thân thể cậu. Cũng nhờ vậy mà lần này, khi gã mở miệng, tiếng gã rõ ràng hơn được một chút. HẾT "Thưa Chúa tể" Người đàn ông run lẩy bẩy. "Chẳng ai trong phe ta có đủ tài nghệ rút bỏ mảnh kim loại. Chúng tôi đã cho mời dược sư nổi tiếng nhất Slovakia. Hắn sẽ chóng đến đây để chữa trị vết thương cho ngài". "Ngu xuẩn!" Giọng Harry sắc nhọn nhưng thều thào, yếu ớt. "Điều gì khiến nhà ngươi cho rằng hắn sẽ đồng ý giúp ta?" "Chúng tôi sẽ bắt giữ gia đình hắn. Nếu hắn thất bại trong việc trị thương cho ngài, chúng tôi sẽ hành hạ rồi sau đó thủ tiêu hắn". "Biết điều thì hắn nên..." Giọng nói chợt nhỏ hẳn rồi dừng lại khi Harry nhận ra khung cảnh mình đang quan sát. Đã lâu lắm rồi kể từ lúc tâm linh cậu kết nối với Voldemort như thế này. "Thoả mãn với những gì nhà ngươi thấy chứ, Potter?" Suy nghĩ Voldemort dội vào đầu cậu như búa tạ. "Sao vậy hả, Tom, sao mày lại nghĩ rằng tao lại không thấy thích thú được cơ chứ?" Harry đáp trả. "Albus và tao vẫn luôn bảo với mày là trên đời này có nhiều thứ còn tồi tệ hơn cái chết nữa kia mà" "Thế à?" Voldemort mỉm cười miệt thị. "Tao cũng đoán là giờ thì lão cũng có thể kiểm chứng được chuyện đó rồi. Thật nực cười làm sao khi mà chính dân muggle ra tay giết chết lão, bất chấp mọi thứ lão đã làm để đứng về phía bọn chúng. Vậy nên người ta mới bảo đời nào ai lại đi cứu vớt bọn cẩu hoang". "Mày biết không, Tom". Lời lẽ Harry sắc và nhọn như dao găm. "Tao cứ thắc mắc mãi chẳng biết cảm giác của mày thế nào khi bị đẩy ra ngoài rìa xã hội vì bị chính đồng bọn ruồng bỏ cũng bởi dòng máu bán-phù-thuỷ cuồng loạn và đần độn trong người mày". Phản ứng tiếp theo từ Voldemort là đẩy Harry văng ra khỏi tâm trí mình. Đau, nhưng không nhiều như cậu nghĩ. Tiếng cười khúc khích dần thành hình khi cậu trở lại với bản thể. May mắn thay, giọng cười đủ nhỏ để khỏi phải đánh thức Draco dậy. Lúc này, tâm trạng Harry cực kỳ thoải mái, cậu đưa nhẹ hai tay mơn trớn làn da trắng trẻo của người yêu. Đến khi chúng chạm vào hông cậu bé Slytherin tóc vàng kim, Harry luồn chúng ra phía trước, coi thử xem liệu sự nghịch ngợm này có lay tỉnh Draco chút nào hay không. Vẫn tươi rói, Harry tiếp tục tiến công, cảm giác hân hoan vui sướng ngồ ngộ ngập tràn tim cậu. ~*~ Albus Dumbledore ngã xuống! Vào cái ngày sẽ sống mãi trong kí ức của thế giới phù thủy, Albus Dumbledore, được biết đến với chức vụ Hiệu trưởng Hogswart, học viện ma thuật và pháp thuật, đã từ trần trong cuộc chiến tại ga xe lửa King Cross. Theo báo cáo sơ bộ từ Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật Cornelius Fudge, Chúa tể Hắc Ám tổ chức một cuộc tấn công nhằm vào các em học sinh Hogswart trên chuyến du hành trở về London cho kì nghỉ hè năm nay. Cùng với hàng trăm Death Eater, hầu hết xuất thân từ vùng Đông Âu, hắn đã tập kích các học sinh vào thời điểm các em đang được đoàn tụ với những bậc phu huynh sau một năm học vất vả nhiều biến cố ở trường. (Xem thông tin chi tiết về việc này ở số báo cũ của Nhật báo Tiên Tri: Chiến thắng? ) Cũng như lần trước, các em học sinh được đặt dưới tài điều khiển của các Huynh Trưởng, các Sư Huynh, Sư tỷ, và theo lẽ dĩ nhiên, dưới sự lãnh đạo của Lực Lượng Trấn Thủ Hogswart với đích thân Harry Potter dẫn đầu. Lũ xấu xa không hiểu bằng cách nào độn thổ được vào bên trong sân ga và liền lập tức bắt tay vào cuộc tập kích. Tuy nhiên, chúng đã không tìm được bất kì một em học sinh nào ở tư thế hoang mang vô tổ chức. Thay vào đấy, các em đã dũng cảm chống trả và cầm cự được cho tới khi các giáo sư xuất hiện (những người nhận được cảnh báo từ cậu Potter) cùng đội ngũ Auror của Bộ. Ngay cả Albus Dumbledore cũng hiện diện và đấu tay đôi với Chúa tể Hắc Ám tạo cơ hội cho cậu Potter thu hồi lại thứ vũ thí cần thiết cho cuộc chạm trán mà cậu ta đã chờ đợi suốt năm nay. Các báo cáo về sự việc diễn ra sau đó khá là mâu thuẫn. Bộ Trưởng Fudge cho biết, rằng Chính quyền muggle tình nguyện phái quân đội tới hỗ trợ phe ta và rằng họ được phép thâm nhập qua rào cản pháp thuật bảo vệ sân ga chín-ba-phần-tư nhằm cứu viện cho các em học sinh Hogswart cùng đồng minh. Thể theo lời Ngài Bộ Trưởng, Albus Dumbledore bị sát hại bởi tay Chúa tể Hắc Ám trước khi binh lính muggle tới nơi. Thế nhưng, đích thân cậu Potter đã đưa ra một quan điểm khác hẳn về các sự kiện vừa qua. Theo cậu Potter, cậu ta vừa tính sử dụng thanh gươm Gryffindor truyền thuyết để đối chọi với Kẻ-mà-ai-cũng-biết khi các chiến sĩ muggle tràn vào sân ga, nã đạn vào bất kì những vật gì có thể di chuyển được, bao gồm nhiều em học sinh, một bậc phụ huynh, hàng tá Death Eater và cả Albus Dumbledore. Cũng theo cậu Potter, chính là vũ khí dân muggle, chứ không phải Kẻ-mà-ta-không-nên-gọi-đích-danh, đã giết chết Albus Dumbledore, thầy phù thuỷ vĩ đại nhất mọi thời đại của giới pháp thuật. Trong quá trình khẳng định lại tính thực hư của những câu chuyện trên, chúng tôi đã được dịp trò chuyện với nhiều nhân viên Bộ Pháp Thuật, các học viên, giáo sư, phụ huynh cùng vài Auror. Và từ kết quả những buổi nói chuyện đó, bất kì nhân chứng sống nào cũng tái khẳng định lại từng lời nói của cậu Potter, dù trái ngược hoàn toàn với nhận định từ Bộ Trưởng Fudge. Trong cuộc họp báo trên các bậc Cầu thang chính của Học viện Hogswart, cậu Potter đưa ra nhiều luận cứ kết tội, đả kích Ngài Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật. Những lời trên đến tai người đứng đầu cơ quan Hành pháp phù thuỷ, Maggie Lawton. Bà Lawton tức khắc triệu tập một hội nghị khẩn cấp giữa các nhà lãnh đạo tối cao của Bộ. Theo lời chứng từ Minerva McGonagall, Hiệu trưởng Hogswart lâm thời, Arthur Weasley, đứng đầu cơ quan quản lí các sai phạm trong việc sử dụng đồ vật muggle, cùng nhiều nhân chức khá uy tín khác, lệnh bắt giữ Cornelius Fudge với tội danh phản bội toàn bộ giới phù thuỷ đã được ban hành. Thật không may vì hiện nay ta vẫn chưa nắm được tin tức gì về nơi ẩn náu của Ngài Cựu Bộ Trưởng- Dinh trang nhà Fudge đã được lục soát kĩ càng nhưng gia đình ông hoàn toàn không biết ông ấy đang ở đâu. Vị trí Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật tạm thời được để trống và sẽ được bổ nhiệm không lâu sau khi các nhà lãnh đạo của Bộ tái họp mặt. Bộ Pháp Thuật bắt đầu nhận đơn ứng cử cho chức vụ này trong vòng ba tuần lễ tới trước khi quyết định chính thức được đưa ra. Từ giờ cho tới khi ấy, Maggie Lawton tạm thời đảm nhận vị trí Bộ Trưởng lâm thời, dù rằng bà tuyên bố mình không hề mang ý định ứng cử. Hiệu trưởng lâm thời trường Hogswart, bà McGonagall đã đưa tin cho giới báo chí rằng mọi sự chuẩn bị cho lễ an táng Albus Dumbledore đã được hoàn tất. Công chúng sẽ được phép bày tỏ lòng kính trọng của mình tại Hogswart, Học viện ma thuật và pháp thuật, trong suốt hai ngày tới. Danh sách đăng ký hiện đã rất dài bởi số lượng đáng kể những người muốn tới viếng tang người đàn ông được xem như vị Hiệu trưởng tài năng nhất lịch sử Hogswart. Được biết, cậu Potter hiện đang ngụ cùng với hôn phu mình là Draco Malfoy và những người bạn thân tín Ronald Weasley, Hermione Granger, Blaise Zabini, Pansy Parkinson, Vincent Crabbe và Gregory Goyle tại một nơi bí mật. Theo lời giáo sư McGonagall, cậu ta đã gặp riêng Albus Dumbledore vào tối hôm qua và sẽ tạm lánh mặt cho tới khi lễ tang được tiến hành. Tin đáng mừng từ cuộc chiến này là Harry Potter đã đả thương nghiêm trọng Chúa Tể Hắc Ám trước khi tên xấu kịp tẩu thoát với chiếc Khoá cảng bất hợp pháp giấu sẵn trên người. Tổn hại bởi cú đâm của thanh gươm Gryffindor vào lồng ngực mình cùng nhiều hao hụt quyền năng ma thuật từ lần đụng độ trên, cậu Potter có nhiều lí do để tin rằng sẽ mất khá nhiều thời gian để Chúa Tể Hắc Ám có thể trở lại đe doạ nền hoà bình của thế giới chúng ta. Nhật báo Tiên tri hân hạnh được độc quyền rất nhiều hình ảnh chụp được về đoạn cuối cuộc chiến thế kỉ này. Mời quý độc giả vào xem trang 2 của số báo để chính mắt nhìn rõ nguyên nhân vì sao hy vọng chiến thắng vẫn còn dù Albus Dumbledore đã ngã xuống! ~*~ Harry lật sang trang 2 của tờ báo và rùng mình trước những tấm ảnh đập vào mắt mình. Draco từng bảo với cậu là Colin Creevey đã chụp vài bức hình, nhưng nhìn thấy bản thân mình trong ấy, vung gươm đâm thẳng vào Voldemort thật đáng chấn động. Cả tờ báo chỉ toàn bài vở viết về các giai thoại khi cụ Dumbledore lúc còn sống, về cuộc đời cụ cùng những người đã hy sinh ngày hôm qua. Dù vậy, khi nhìn vào tấm hình đó, Harry không tài nào cầm được nước mắt. Cậu còn nhớ cảm giác khi đâm mạnh gươm, nhớ rõ ràng sự thù hận và cơn thịnh nộ và nhất là cảm giác thanh thản khi thanh gươm bị chệch hướng bởi lời chú phòng vệ và lệch khỏi tim Voldemort. Cậu thấy ngạc nhiên vì điều này, nhưng thật tình thì lúc ấy, cậu vẫn chưa sẵn sàng đối diện với việc phải lấy đi sinh mạng một con người. Có lẽ lần sau tình hình sẽ khác đi. ~*~ Những ngày kế trôi qua thật tĩnh lặng ở dinh trang nhà Black. Mấy đứa bạn nhà Slytherin ráng hết sức để hoà đồng cùng lũ nhà Gryffindor. Sự cố gắng ấy cũng được đáp trả một cách chân tình. Điều bất ngờ khá thú vị là Hermione không nhốt mình trong thư viện nhiều như dự tính. Cô bé bỏ nhiều thời gian ở nhà dưới cùng Ron.



Bữa tiệc ăn mừng bế giảng mà Narcissa sắp đặt trước đó bị bãi bỏ. Thật không hợp lẽ chút nào khi tiệc tùng đình đám trong lúc tất cả mọi người xung quanh để tang tiếc thương cụ Dumbledore. Thay vào đó, bà tính đến chuyện tổ chức tiệc sinh nhật trang hoàng cho Harry với sự giúp đỡ của Molly Weasley. Hai bà này hăng say với kế hoạch sẽ đền bù cho tất cả các dịp sinh nhật lẻ loi trước đây của cậu. Harry cảm thấy rất căng thẳng mỗi khi nghĩ đến những gì hai bà phu nhân mưu tính. Tonks lộ diện vào ngày thứ nhì, với lão Snape cách không xa sau lưng. Cả hai người bắt đầu nhì nhằng bên lỗ tai Harry về đám cưới của cậu với Draco, dù là vẫn còn hơn sáu tháng nữa mới tới, đến nỗi cậu phải xua họ ra khỏi nhà. McGonagall đã gửi cho chúng bức thư cú thông báo rằng sẽ có một cuộc họp Hội Phụng Hoàng ngay sau lễ mai táng và rằng cậu cần góp mặt cùng Draco. Ai nấy tưởng chừng như đều nín thở cho đến lúc buổi lễ thật sự kết thúc. Vào buổi chiều trước ngày an táng, McGonagall tới thăm chúng với hai người khách lạ, Devin Dumbledore và vợ mình, Alicia. Devin thừa hưởng sống mũi từ cụ Dumbledore nên rất dễ được nhận ra là họ hàng ông cụ. Cuộc hội thoại hôm ấy rất lặng lẽ khi Devin tiếp thu các mẩu chuyện mọi người kể ông mình. Hôm diễn ra lễ mai táng là một ngày đẹp, bầu trời trong lành và ấm áp. Harry, Draco cùng các bạn dùng bột floo di chuyển đến làng Hogsmeade để tham dự buổi lễ. Cả thảy năm chục người theo sau đưa tiễn cỗ quan tài từ khu vực trung tâm làng Hogsmead (nơi nó được vận chuyển đến cách đó không lâu) cho tới vườn cây trường Hogswart. Tại đó, Minerva McGonagall phát biểu một bài thuyết trình ngắn gọn ca ngợi cuộc đời của người quá cố và ý nghĩa quý báu của cuộc sống mỗi người hiện có. Khi bà dứt lời, tất cả các giáo viên tụ tập lại xung quanh chiếc quan tài đồng loạt chĩa đũa thần vào nó, hô to một câu thần chú bí ẩn. Cỗ áo quan cùng với những gì chứa trong đó bị nuốt chửng bởi ngọn lửa trắng xanh, sau đó biến thành cơn gió xoáy. Cơn gió bốc thẳng lên không trung, bay xung quanh toà lâu đài rồi tan biến, tất cả các bụi tro lần lượt chảy vào bên trong chiếc hũ cốt phía bên dưới. Chẳng hiểu vì cớ sự nào, rốt cuộc Draco và Harry lại phải đi bộ trở về lại Hogsmead với sự đồng hành của giáo sư Trelawney. Hầu hết các khách viếng thăm đều nán lại tham dự lễ mặc niệm nhưng Harry cảm thấy không còn nguyên cớ gì để ở lại lâu thêm. Trelawney nhập bọn với tụi nó, miệng bảo rằng bà ta cần mua chút nhang đèn trong ngôi làng. Trên suốt chặng đường đi, bà giáo lẩm cẩm không ngừng huyên thuyên về việc bà tiên đoán trước thảm cảnh này như thế nào, nhưng Harry chẳng mảy may để tâm. Chỉ đến khi bọn họ gần tới nơi thì Trelawney đột ngột đứng khựng lại và giọng bà thình lình thay đổi. "Hãy thận trọng!" Bà nói lớn tiếng bằng chất giọng u ám lạ lùng. "Hãy dè chừng với nguy cơ mới sắp nảy sinh, bởi bóng tối sẽ thế chỗ cho bóng tối, nhớ đừng quên đi giây phút ta khởi đầu, kẻo thế gian sẽ lại ngập chìm trong tội ác!" Đến đây thì bà ngã xuống bất tỉnh. Harry đứng lặng người chết trân trong khi Draco cẩn thận đánh thức bà giáo tội nghiệp rồi tẩy hết mọi kí ức trong đầu bà về lời tiên tri của mình. Từng câu từng chữ ngân lên trong đầu Harry hết lượt này tới lượt khác lúc Draco đỡ bà đứng dậy và giải thích rằng có lẽ nhiệt độ quá nóng đã làm bà bị choáng. Bà giáo gật đầu, bước vào làng. Draco đứng nhìn Harry một hồi lâu trước khi nắm lấy tay cậu. Tay trong tay, chúng độn thổ trở về nhà, rời bỏ ngôi làng Hogsmead, hướng tới kì nghỉ hè trứơc mắt. Và vì thế nên hai đứa không kịp trông thấy khoảng không đằng sau nơi chúng vừa đứng giao động nhẹ, rồi ở chỗ ấy xuất hiện mái tóc đỏ của một cậu trai trẻ. Đứa con trai ấy chỉ khẽ lắc đầu khi đưa mắt nhìn vào vị trí giáo sư Trelawney thốt lên lời tiên tri cuối cùng. "Ôi, Harry, cậu lại dính vào chuyện gì nữa đây?" Cậu ta nói, để rồi cởi bỏ chiếc áo choàng tàng hình và hướng trở lại lễ mặc niệm đang diễn ra tại lâu đài Hogswart.
Kết Thúc (END)

37-42

Chương 37: Nỗi niềm Hermione
"Sắp sửa tận thế tới nơi rồi!" Harry lẩm bẩm, đặt lá thư lên trên chiếc đĩa ăn trống không rồi nhìn chằm chằm vào nó. Ron nhặt tờ giấy lên, vừa đọc xuyên suốt vừa không ngừng đưa ra những lời bình phẩm. Harry chỉ nhìn như thôi miên chiếc đĩa cho đến lúc cảm nhận được đôi bàn tay mềm mại chạm nhẹ vào bờ vai mình. Cậu ngước nhìn ánh mắt đầy vẻ quan tâm của Draco và không thể không cảm thấy tâm trạng bình yên hơn. Ron đưa trả lại bức thông điệp, vừa lắc đầu nguầy nguậy ra chiều đồng ý với việc thế giới này thật sự đã sắp tiêu tùng. Khi Draco cầm lấy và đọc nó, Harry nhận ra biểu hiện trên gương mặt Draco thay đổi rất nhiều lần.
"Tớ nghĩ tụi mình sẽ có thể chịu đựng vài dân muggle lẩn quẩn bám chân được chừng vài tuần". Cuối cùng, Draco cũng chịu mở miệng, tuy có đôi nét khinh miệt trong chất giọng. Harry nhìn cậu ngạc nhiên trước lời lẽ cùng giọng điệu ấy, nhưng chỉ thấy được vẻ lấp lánh trong cặp mắt xám trong. Đã đến giờ vào lớp, thành ra Harry chỉ kịp lấy lại bức thư, dúi vội nó cùng với những bức khác vào trong túi xách, và hứa với Draco là hai đứa sẽ bàn về chuyện này sau.
Sáng sớm hôm sau, cậu gửi cho dì Petunia một lá thư chúc mừng cho việc bà sắp lên chức bà nội, đồng thời cũng cho bà biết cậu đã bỏ qua chuyện quá khứ và sẽ không đem lòng thù hận hay ghét bỏ bà với Dudley, bởi vì hiển nhiên hai người này đã thật lòng cố gắng sửa chữa sai lầm trước kia, rồi cậu ngỏ ý mời dì Petunia, Dudley, với cả Deidre tới ở với hai đứa trong vòng hai tuần lễ vào đầu kì nghỉ hè. Draco cứ luôn miệng lải nhải vì sắp phải sống chung đụng một thời gian với cái đám muggle không ra thể thống gì nhưng câm bặt khi bị Harry ôm hôn.
Những tháng cuối cùng của năm học rơi vào nhịp độ cực kỳ hối hả. Harry thấy như bị xẻ làm đôi. Cậu phải bỏ dở nhiều tiết học để tham dự các cuộc họp hành tại Bộ Pháp Thuật. Khi khám phá ra rằng các lớp bồi dưỡng cậu đang theo bao gồm tất cả những gì đám học sinh năm bảy sẽ được học, Harry đến gặp cụ Dumbledore trình bày ý nghĩ của mình về việc không muốn theo học năm cuối cùng ở Hogswart.
Dumbledore đã kiên nhẫn, từ tốn giải thích cho cậu hiểu nguyên nhân vì sao ông muốn Harry kết thúc năm học thứ bảy này, và Harry miễn cưỡng đồng ý.
Các kế hoạch tiến hành một nghi lễ Huyết Thệ khác vào cuối mùa hè đang được ráo riết tiến hành. Hầu hết bọn Slytherin năm thứ năm đã được thận trọng tiếp chuyện, dường như phần lớn bọn chúng đều sẽ trở thành nguồn bổ sung quý giá cho nhóm. Blaise báo lại cho Harry biết rằng cha cậu ta cũng như nhiều bậc phụ huynh của các học sinh khác đã tỏ rõ thành ý muốn trở thành một phần của nhóm, nhưng sau khi đã cân nhắc kĩ lưỡng, Draco và Harry đã quyết định hiện tại không nên kết nạp họ.
Tất cả bọn họ đều mang trên mình Dấu hiệu Hắc Ám và bị giám sát chặt chẽ 24/24 bởi các nhân viên Bộ Pháp Thuật. Mặc dù Voldemort hiện đã đào tẩu khỏi nước Anh cùng toàn bộ bè lũ Death Eater còn sót lại, Bộ vẫn còn rất đề cao cảnh giác. Việc phá huỷ mấy Dấu Hiệu trên cánh tay của những người lớn này sẽ gợi nên nhiều nghi vấn rủi bị phát giác. Hiện giờ, họ đương bị Bộ theo dõi sát nút dù ngoài mặt đã được Bộ chấp thuận lý do đầu quân, phục thiện.
Dumbledore vẫn giữ nguyên sự ngờ vực, khi mà lũ năm bảy vùi đầu vào các kì thi N.E.W.T còn đám năm năm bắt tay vào đợt kiểm tra O.W.L và mấy đứa năm sáu như Harry lại phải chật vật với kì thi cuối năm dành riêng cho chúng. Dù cho ông cụ vẫn trò chuyện vời Harry nhiều lần trong tuần nhưng dường như ông đã bớt thẳng thắn, cởi mở hơn thời gian trước. Ông cũng không ngừng nhắc nhở Harry rằng cậu cần chọn cho mình người bảo mật, điều này càng làm Harry thêm bực dọc. Rốt cuộc, cậu định sẽ nhờ Hermione, hiện cô đang từ từ bình phục khỏi cơn mất mát, đau thương.
Cùng lúc ấy, Draco lại bắt đầu chuyện trò gần như mỗi ngày với Ngài Hiệu Trưởng. Harry đến phải ngỡ ngàng trước những thứ Draco kể lại cho cậu nghe về các cuộc hội thoại đó. Trong khi quan hệ giữa cậu với Dumbledore xem chừng như đang tuột dốc, Draco càng lúc càng thân thiện với ông cụ. Thật đáng ngạc nhiên, nhưng dù sao chăng nữa, ít ra thì một trong hai đứa cũng còn lấy được lòng cụ.
Chính là ở trong tiết Độc Dược vào cái tuần lễ sau đợt N.E.W.T mà Harry biết được một chuyện khả dĩ khiến cậu phải xem lại quyết định chọn kẻ bảo mật cho mình. Cả bọn đang điều chế thuốc giải cho một loại khói cực độc thì bất thình lình, Hermione, lúc đó đương làm chung nhóm với Pansy, kế bên tụi Harry, nôn mửa vào trong cái vạc đương toả khói. Theo lẽ tự nhiên, chuyện này tạo ra phản ứng hoá học toả ra nhiều khói độc cho đến khi Draco dùng phép màu làm đông lạnh thứ dung dịch giờ đã bị hỏng. Lúc Harry tính tới bên Hermione đặng an ủi, cô đã đột quỵ. Phản xạ từ Snape lại càng bất ngờ hơn.
"Draco, Harry, mau đưa trò Hermione xuống chỗ bà Pomfrey liền đi!". Snape nói bằng giọng quan tâm. Harry tuân theo, bế đứa bạn đang bất tỉnh lên tay, bồng cô chạy ra hành lang. Ron không lấy lớp Độc Dược Cao Cấp, bằng không cu cậu chắc chắc sẽ đòi đích thân ẵm cô cho bằng được. Bà Pomfrey lập tức nhào tới bọn chúng, hướng chúng lại một chiếc giường bệnh, nơi Harry cẩn thận đặt Hermione nằm lên trên đó. Liền tức khắc, bà y tá-phù thuỷ yêu cầu được trình bày chuyện gì đã xảy ra, rồi làu bàu điều gì đó đại thể như con bé ngốc nghếch lý ra phải biết tự chăm sóc bản thân hơn.
"Cô ấy sẽ ổn chứ ạ?" Harry căng thẳng hỏi, khi bà phù thuỷ dùng đũa thần coi xem tình trạng Hermione giờ như thế nào.
"Ừ, cả cô ta lẫn em bé đều bình an". Pomfrey hằn học đáp. Vừa dứt lời, bà đặt một bình đựng muối có mùi khó chịu, đưa nó qua lại dưới mũi Hermione.
"Em bé!". Harry thốt lên bàng hoàng. Hermione ho khục khặc. Cô đã tỉnh lại.
"Ồ". Pomfrey thì thầm. "Tôi cứ tưởng cậu biết rồi chứ, vì cậu với cô ấy và cả cái thằng bé tóc đỏ bồng bột đó thân nhau đến vậy cơ mà?"
"Harry". Hermione thều thào, yếu ớt. "Tại sao tớ lại nằm đây?"
"Cậu ngất xỉu ngay giữa giờ Độc Dược". Draco nói, rồi chêm vào nụ cười khẩy độc quyền. "Dĩ nhiên là sau khi cậu phá hư vạc thuốc của mình bằng cách ói vào trong ấy".
"Đàng hoàng đi". Pomfrey nghiêm nghị nạt Draco, sau đó quay sang Hermione, bà dịu dàng bảo. "Chúng tôi đã cảnh báo với cô rằng một cô gái trẻ như cô trong điều kiện hiện nay rất dễ dị ứng với nhiều loại khói thuốc".
"Làm ơn!" Hermione há hốc mồm, lo âu nhìn về phía Harry với Draco.
"Bà ấy vừa làm mọi chuyện bại lộ rồi". Harry nói với ánh mắt khắt khe. "Điều tớ muốn biết là tại sao cậu với Ron chẳng chịu báo cho tớ rằng sắp có một bé Weasley chạy nhong nhong!"
"Không phải vậy". Hermione cúi gầm mặt. "Đó là một bé Longbottom".
"Ồ". Harry ngẩn cả người. Draco cũng sững sờ, nhưng rồi cậu mỉm cười.
"Chúc mừng, Hermione!". Cậu bảo, khiến cô bật cười.
"Ron đã phản ứng ra sao?". Harry thắc mắc sau khi đã lấy lại chút bình tĩnh.
"Cậu ấy muốn nhận nuôi nó như con ruột". Hermione nói khẽ.
"Cậu nghĩ sao?". Draco hỏi.
"Tớ không biết". Hermione đáp.
"Ừ thì, nếu có gì bọn tớ có thể giúp được, đừng ngại mở miệng hỏi bọn tớ". Draco nói, đặt nhẹ tay lên vai cô. "Khi nói bọn tớ sẽ làm hết khả năng, tớ muốn thay mặt cho cả hai đứa. Tớ biết nội quy Hogwarts không cho phép các học viên đem theo con cái vô đây, nhưng không có lí nào cậu lại không thể để con mình ở tại làng Hogsmead với một người giữ trẻ".
"Cái gì?" Khuôn mặt Hermione lộ rõ vẻ ngạc nhiên. "Tớ định năm sau bỏ học".
"Không đời nào". Harry gằn giọng. "Tớ sẽ chẳng thể nào vượt qua nổi kì thi N.E.W.T nếu không có cậu ở đây. Tớ biết cụ Dumbledore chắc sẽ không chịu cho cậu ở làng Hogsmead suốt nguyên năm học, nhưng mình có thể để con cậu ở trong căn hộ bọn tớ vừa mua, và cậu có thể lại đó thăm nó mỗi dịp cuối tuần".
"Tớ không biết". Hermione nhỏ nhẹ nói. "Tớ không biết làm sao mà tớ kiếm đủ tiền trả lương cho người giữ trẻ suốt cả năm trời".
"Dễ thôi". Draco bảo. "Harry và tớ dầu sao cũng cần tới người giữ trẻ lúc bọn tớ có con sau khi đám cưới. Nếu tìm được một người hoàn thành xuất sắc công việc cho con cậu thì cũng sẽ đáng đồng tiền vì bọn tớ sẽ biết được nên mướn ai khi chính con mình được sinh ra".
Cuộc nói chuyện kéo dài thêm đúng một tiếng đồng hồ nữa, cho đến khi chúng bị tống cổ ra bên ngoài để Hermione được nghỉ ngơi dưỡng sức. Cô bé đồng ý sẽ xét lại lời đề nghị của chúng, điều này khiến Harry cảm thấy an tâm hơn. Vừa cùng nhau đi tới lớp học kế tiếp, chúng bàn bạc sẽ nhờ ông Weasley kiếm mua một căn hộ trong làng Hogsmead dùm, vì vừa lỡ miệng bảo với Hermione là hai đứa đã sở hữu một căn sẵn rồi.
Một tuần lễ sau, Hermione lưỡng lự đồng ý. Trong thời gian đó, Harry cũng đã tìm gặp Jeremy Meyers, nhà Ravenclaw, và đã mướn anh chàng làm trợ lý riêng. Những ngày đầu quả rất tức cười với Draco, khi mà Harry cố làm quen với chuyện có ai đó làm việc cho chúng. Jeremy nhiều lần vạch ra thời gian biểu cho Harry tuân theo, thế là một cuộc thử thách ý chí nổ ra. Jeremy giành được thắng lợi bởi Draco chơi bẩn bằng cách từ chối lên giường với Harry cho đến khi cậu chịu chấp nhận.
Tối đó, Draco lại một lần nữa chứng tỏ cái sở thích khoái chơi bẩn ấy.
Sáng hôm sau, Harry ngạc nhiên khi Jeremy trình diện tại phòng chúng trước giờ điểm tâm với lịch làm việc trong ngày hôm ấy. Cậu chẳng lấy làm lạ vì Jeremy xuất hiện, mà bất ngờ vì cuộc họp đầu tiên cậu có. Lớp Độc Dược buổi sáng đã được tạm hoãn lại để các học sinh chuẩn bị cho đợt kiểm tra vào cuối tuần. Snape khá hài lòng với chuyện này, lão chắc mẩm rằng một số học sinh sẽ sử dụng thời gian rảnh mà quậy phá chứ chẳng để ôn luyện, do đó sẽ làm không nổi bài thi, và thế là tự động tước mất tư cách tham gia các lớp Độc Dược N.E.W.T năm bảy. Harry vừa mới nói với Jeremy tối hôm trước rằng cậu muốn dành thời gian rảnh rỗi ôn bài cùng Draco và Hermione.
Thay vào đó, tên Ravenclaw lại xếp lịch cho cậu gặp chính giáo sư Snape.
Bữa ăn sáng kết thúc mau hơn Harry tửơng. Đám cú giao thư bước tới chỗ Harry đang tươi cười với đám nhà Hufflepuffs và giao cho cậu một đống thư, bao gồm cả bức thư cảm tạ từ dì Petunia. Mớ còn lại sẽ được mở ra, phân loại rồi tóm tắt sau. Nếu muốn đọc bức nào, cậu chỉ việc đánh dấu bên cạnh bản tóm tắt. Jeremy sẽ đem đến cho cậu xem vào giờ ăn tối.
Thư nhận được từ dì Petunia càng lúc càng khôi hài một cách đáng sợ. Từ việc viết thư qua lại, Harry ngày càng thấy có cảm tình với người dì khắc khổ, hay chau mày trước đây. Sự nhạy cảm về thế giới pháp thuật của bà đang bị khiêu khích bởi cô con dâu tương lai. Và nếu cậu từng cho rằng Dudley đã bị nuông chiều quá mức, đứa cháu nội này xem chừng sẽ là minh chứng sống cho khả năng chiều chuộng quá đáng của bà. Bức thư gần đây nhất tả lại việc dượng Vernon sử dụng vũ lực toan tính quay trở lại sống chung với bà. Mưu đồ thất bại và được chấm dứt bằng cảnh các nhà cầm quyền muggle giam hắn ngủ qua đêm tại khám. Ron thì khoái trá khi đọc thư, cười ngất lên trước sự miêu tả mang tính rất hình tượng những câu thần chú Deidre đã dùng. Cô lớn hơn Dudley hai tuổi, tốt nghiệp từ trường Beauxbatons với thành tích xuất sắc ở môn Biến.
Những kí ức trên giúp Harry giữ được nụ cười trên gương mặt khi cậu ngồi trong văn phòng giáo sư Snape. Mối quan hệ giữa cậu với ông giáo sư đầu tóc bóng lưỡng này lên xuống thất thường theo từng ngày. Lúc thì họ vui vẻ với nhau, còn không thì Snape trông như chực chờ chỉ muốn xé toạc cổ họng Harry. Từ vẻ mặt hậm hực của lão, hôm nay hình như hơi khó nuốt.
"Potter". Snape gầm lên. Harry biết ngay lão đang bực. Snape chỉ gọi cậu bằng họ những khi lão điên tiết hoặc trong lớp."Cậu còn yêu Draco không?"
"Sao?" Harry ngỡ ngàng, câu hỏi khiến cậu đực mặt ra. "Dĩ nhiên con vẫn còn yêu cậu ấy!"
"Vậy tại sao cậu không tỏ rõ điều này thường xuyên hơn?" Snape hỏi bằng chất giọng đã dịu xuống nhiều.
"Nhà Malfoy không thổ lộ tình cảm riêng tư ở chốn đông người". Harry thuật lại từng chữ một.
Không hẳn". Snape đáp trả với một nụ cười đắc ý làm Harry phải chột dạ. "Họ chỉ không làm theo cách thông thường".
"Thế họ làm sao?" Harry nạt lại, nhưng đồng thời cũng tò mò. Cậu từng nhận được một lá thư từ các bậc nhạc gia, kèm theo một bài diễn thuyết từ Draco, về vấn đề cung cách cư xử nơi công cộng và cậu đang ráng làm theo, nhưng quả thật rất khó khi không được áp chặt môi mình vào môi Draco trứơc giờ vào học, sau khi chúng vừa rời khỏi Đại Sảnh Đường.
"Họ biểu hiện bằng những cách thức mà coi bộ cậu không quen thuộc với chúng". Snape vẫn giữ nụ cười đắc chí trên mặt. "Đã lâu rồi tôi chưa được dịp trông thấy hai cậu công khai tặng quà cho nhau. Đó là cách thể hiện sự trìu mến thừơng thấy giữa người nhà Malfoy với nhau. Tôi nhớ Lucius từng gửi tặng Narissa tượng một con quạ thu nhỏ cực kỳ thú vị. Nó được làm từ vàng đen với hai mắt là hai viên kim cương. Nó bay lòng vòng quanh đầu bà suốt nhiều tuần lễ, mà đến giờ bà ta vẫn còn nâng niu giữ nó trong phòng riêng".
"Làm quái gì mà con chuồn được ra bên ngoài đặng mua một món quà quý giá đến thế khi mà vẫn phải đi học mỗi ngày?" Harry hỏi, nôn nóng muốn làm chuyện gì đó tương tự cho Draco.
"Lucius đã không mua nó, ông ta tạo ra nó". Snape nhoẻn miệng cười.
"Ổng tạo ra nó à?" Harry sửng sờ.
"Họ nhà Malfoy, và bây giờ là họ nhà Potter, có đủ tiền để mua tất cả những gì họ muốn". Snape tằng hắng. "Ai cũng có thể đi ra ngoài đường mua cho mình những món quà sang trọng, nhưng chúng ta là các phù thủy có pháp thuật, đúng không?"
"Vâng". Mắt Harry sáng rực, từng dòng suy nghĩ vụt nhanh qua đầu cậu. Đúng, cậu biết những lời chú khả dĩ có thể tạo thành món quà cậu vừa nghĩ ra.
"Tôi biết cậu đương nghĩ tới một thứ gì đó, Harry". Snape nói, nụ cười lão trông tử tế hơn hẳn khi nãy.
"Vậy đây là nguyên nhân tại sao thầy cho gọi con tới đây?" Harry hỏi, vẫn còn chút bối rối. "Chỉ để nói về quan hệ yêu đương lãng mạn giữa con với Draco sao?"
"Đương nhiên". Snape lại tằng hắng thêm lần nữa. "Tôi đứng ra đại diện cho cậu tại buổi lễ đính hôn. Giờ đây, công việc đảm bảo sao cho cậu và Draco không quên bẵng đi mất rằng mối quan hệ giữa hai cậu còn quan trọng hơn chiến tranh, mưu lược chính trị, Huyết Thệ, là ưu tiên hàng đầu của tôi".
"Huyết Thệ?". Harry thều thào hỏi.
"Tôi không ngốc đâu, Harry". Snape hạ thấp giọng. "Sau khi tôi hỗ trợ giải cứu cậu, vài đồng bọn cũ của tôi vì cho rằng tôi đã nắm được chuyện cậu với Draco đang làm, đã lên tiếng trách móc vì sao tôi không báo trước cho họ biết. Họ rất... phấn khởi trước tiềm năng cậu đang bộc lộ".
"Thầy đã báo cáo lại cho cụ Dumbledore chưa?" Bao tử Harry bỗng thắt lại.
"Chưa, Harry". Snape lắc đầu. "Ông ta sẽ chẳng chịu hiểu, và lần này, tôi đồng ý với những gì mình nghe được. Tôi mong cậu xuất hiện khi tôi vẫn còn trẻ. Nếu vậy, có lẽ tôi đã không... phạm nhiều sai lầm như bây giờ".
"Con không biết nói gì hơn, Severus". Harry ngạc nhiên vì không tài nào thể hiện được cảm giác trong lòng mình qua lời nói.
"Chỉ đừng có quên Draco và tình yêu của các người chính giữa cái mớ... lộn xộn này". Severus Snape hiền từ đáp, lão khẽ phất tay. "Hãy nhớ duy trì mức độ lãng mạn giữa hai đứa, không nên chỉ xem trọng sự ấm êm và niềm đam mê- hãy quý trọng từng khoảnh khắc, Harry, mỗi một khoảnh khắc quý báu được trải qua cùng với những người cậu yêu thương. Tôi đã không làm thế và tôi phải trả giá bằng suốt cuộc đời còn lại của mình".
"Con biết, Severius, con biết". Harry hứa, cậu nở một nụ cười tươi. "Thầy có biết con có thể kiếm được một thanh bạc cùng với hai viên hồng ngọc nhỏ ở đâu không?"
"Tại sao, để tôi suy nghĩ đã, Potter". Thái độ Snape chuyển từ buồn bã cho đến tươi tỉnh. "Tôi nghĩ tôi có vài thứ tương tự trong kho nguyên liệu. Có muốn cùng tôi xuống đấy kiểm lại không?"
Harry vô lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám trễ. Draco trao cho cậu bài vở ôn tập cho kì thi cuối tuần. Cậu nhẹ nhàng nhận lấy, cười thầm trong bụng, nao nức muốn thấy được khuôn mặt của thằng bé tóc vàng khi nhận được món quà bất ngờ từ tay Harry. Bữa trưa trôi qua khá nhanh, cũng như lớp học buổi chiều. Tiết học sau giờ ăn tối là với Severus (Bây giờ, đây là cái tên mỗi khi cậu nhắc tới ông giáo sư Độc Dược tóc bóng lưỡng, cả hai người họ đều cảm nhận được sự biến chuyển trong quan hệ giữa họ, sự chuyển đổi đem họ tới gần nhau hơn bao giờ hết), và thay vì cùng nghiên cứu chất thuốc liên quan tới lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, họ lại mày mò điều chế loại thuốc màu nhiệm có thể giúp con rồng bạc Harry đang phù phép cất cánh bay được. Lời chú phải được tái sử dụng sau mỗi lần con rồng được cho uống chất thuốc này, một thứ Harry dễ dàng chế được, ngoại trừ một điều là các nguyên liệu thuộc dạng khá đắc tiền và đòi hỏi nhiều câu thần chú pháp thuật phức tạp.
Lúc cậu vừa hoàn thành xong thứ thuốc đó rồi bắt tay vào việc thu gom mớ vật liệu đã dùng, Harry nghe được tiếng động rột roạt báo hiệu Jeremy vừa thay đổi lịch làm việc trong ngày. Vừa thở dài, Harry vừa rút ra từ túi áo cuộn giấy ghi thời gian biểu được phù phép, sẽ thay đổi hễ Jeremy chỉnh sửa gì đó ở bản gốc cậu ta giữ. Trên đó hiện ra cuộc hẹn với Ngài Hiệu Trưởng vào mười phút nữa. Thở dài thêm lần nữa, Harry dẹp đống nguyên liệu qua một bên rồi hối hả chạy tới văn phòng ông Hiệu Trưởng.
Draco đang đứng chờ cậu phía bên ngoài, nhếch mép khinh khỉnh nhìn Harry lúc cậu thắng lại bên cạnh bức tượng đá. Harry để Draco chỉnh đốn lại quần áo, dịu dàng phủi sạch mớ bột thuốc còn dính trên người, cũng chẳng đáp trả lại lời mắng yêu, rằng sự hậu đậu nơi cậu vẫn chưa hề sút giảm. Ngược lại, cậu tập trung định thần lại, hôn vội lên má Draco trước khi nói cho tượng đá mật khẩu mở cửa, và hướng lên phía trên cầu thang, theo sau tên Slytherin tóc vàng kim.
"Harry, Draco, mời ngồi!" Dumbledore nói, mặt ông nửa niềm nở nửa trách móc. Harry tự hỏi liệu chúng đã làm gì quấy. Cậu chợt nhớ ra hôm nay là ngày họp đầu tiên của Hội đồng quản trị trường Hogswart vì hai trong số các thành viên đã bị bắt giữ vì tội thông đồng với chúa tể Voldemort.
"Phải nói rằng tôi vừa có được một buổi họp mặt lý thú nhất từ xưa tới nay với Hội đồng quản trị. Hai cậu chắc có lẽ cũng biết được điều gì đã khiến nó nổi bật đến thế, đúng vậy không?"
"Thầy vừa tiếp nhận thêm quản trị viên mới?" Draco cười ma mãnh.
"Vâng, vâng, và tôi phải công nhận rằng màu tóc họ phần nào khiến không khí sống động hơn". Dumbledore mỉm cười. "Ông và bà Weasley hoàn toàn chói lọi trong bộ vó mới và còn phát biểu rất nhiều điều thú vị".
"Thật tốt khi biết được họ sẽ giúp ích được nhiều cho hội đồng quản trị". Harry cười theo cách riêng của mình.
"Vâng, chỉ tiếc rằng đó chỉ là tạm thời thôi, cậu có nghĩ vậy không, Harry?" Lời Albus Dumbledore ẩn chứa hàm ý.
"Không chừng vài năm tới đây họ sẽ có đủ tiền để mua được một chỗ chính thức trong hội đồng". Draco cười khẩy. "Tài sản nhà Weasley đang dần cải thiện theo chiều hướng tích cực"
"Vâng, vâng, phải thừa nhận là không những tôi ngạc nhiên vì thấy họ ngồi trong Hội đồng, mà còn vì khám phá ra được họ chỉ tạm thế chỗ đợi đến khi các vị chủ nhân thực sự của hai chiếc ghế này tốt nghiệp ra trường!"
"Ừ thì, hình như trường không cho phép những học sinh còn theo đang theo học đưa ra các quyết định gây sức ảnh hưởng cao". Draco đáp.
"Đúng vậy". Albus Dumbledore gật đầu, ra chiều thông thái. "Thế, hai cậu sẽ lấy lại chức vụ ngay sau khi học xong à?"
"Có thể vậy, cũng có thể không". Harry thành thật. "Rất nhiều khả năng tụi con sẽ để họ thay thế mình thêm một thời gian nữa. Ý con là, tụi con vẫn còn phải suy nghĩ kĩ".
"Quả đúng như vậy". Dumbledore gật gù. "Dù sao thì, sẽ rất đáng mong đợi khi sắp được gặp lại người nhà Malfoy tại Hội đồng".
"Cảm ơn thầy". Draco mỉm cười. "Thật mừng vì các đồng tiền vàng tụi con sẽ phải chi trả mỗi năm nhằm giữ vững các vị trí này được trân trọng đến thế!"
"Thôi được, tới đây đủ rồi". Dumbledore xua hai đứa ra ngoài. "Tôi hiểu hai cậu đều có chuyện để làm trước khi đi ngủ".
Đêm hôm đó, hai thằng bận rộn với đầy ắp bài vở ôn tập và công việc chuẩn bị cho kì thi Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của đám năm nhất tới tận nửa đêm. Đến lúc chúng bò lên giường, cả hai đều kiệt sức đến độ chỉ có thể rúc người vào nhau trước khi giấc ngủ say ập tới.



Chương 38: Bí mật bị bại lộ
Theo lẽ tự nhiên, một đêm đắm chìm trong giấc ngủ bình yên khiến chúng thức dậy muộn vào sáng hôm sau. Mặc cho Draco luôn miệng làu bàu rủa xả về mái tóc rối bù xù bất trị của mình, Harry trầm ngâm giữ nguyên bộ đồ ngủ đắc tiền, bước ra ngoài phòng sinh hoạt để xem thời khoá biểu cho ngày hôm ấy. Chỉ một cái liếc mắt sơ qua thôi cũng đủ làm cu cậu chau mày rên rỉ.
Cậu ngồi phịch xuống chiếc ghế bành gần đó, lấy tay ôm đầu. Hôm nay, Harry sắp phải trải qua cơn ác mộng giữa ban ngày; cậu không phải chỉ đến lớp học như thường lệ, bao gồm cả hai tiết cậu phải đứng lớp, nhưng còn phải đi gặp giáo sư Lupin đặng bàn về các học sinh có đủ năng lực theo học tiếp năm thứ hai sau kì nghỉ hè, sau đó là cuộc hẹn với giáo sư Mc Gonagall về các môn học Harry muốn đăng ký cho năm tới, tiếp đến là cuộc họp vào buổi chiều với các Trấn Thủ Viên, và sau bữa ăn tối, cậu còn phải trình diện tại Bộ Pháp Thuật! Không chừng cậu sẽ chẳng thể quay trở lại Hogwarts cho đến khi trời đã tối khuya! Cậu cũng chẳng biết chính xác giờ giấc mình trở về... Lịch sinh hoạt tính từ bảy giờ tối cho đến tận cuối ngày hoàn toàn dày đặc!
Thật quá sức chịu đựng. Vẫn ngồi đấy, vò đầu bứt tóc, Harry càu nhàu trong tuyệt vọng. Bị mắc kẹt ở chính giữa những sự kiện diễn ra hồi đầu năm cho tới nay- từ các lời tiên tri quỷ quái mách bảo rằng chỉ mình cậu mới đủ khả năng tiêu diệt được vị Chúa tể Hắc Ám, cho đến việc phải đối diện với đám ngốc ở Bộ Pháp Thuật, những con người mà ưu tiên trước nhất luôn là chăm chút cho vẻ bên ngoài của mình-, Harry tự hỏi bằng cách nào mà cậu vẫn chưa phát rồ lên được.
"Tôi chỉ mới mười sáu thôi mà!". Harry bức bối, không nhận ra rằng Draco đã tắm xong và bây giờ đang sửa soạn quần áo.
"Thì cả tớ cũng vậy mà cưng!" Giọng Draco vọng ra từ phía bên trong căn phòng ngủ. "Thế cậu có nghe tớ suốt ngày than thở, phàn nàn đâu".
"Cậu dĩ nhiên ổn rồi, Draconis Malfoy!". Harry nạt lại. "Cậu được nuôi nấng trong toà lâu đài lộng lẫy, được dạy dỗ để trở thành một người nhà Malfoy quyền quý kèm theo mọi thứ quy cũ rác rưởi mà chúng ta đang phải tuân theo. Còn tớ? Tớ lớn lên trong căn phòng dưới gầm cầu thang mà điều khiến tớ phải lo lắng nhất là làm sao xua lũ nhện ra khỏi đôi tất của mình! Chẳng có gì giống với hoàn cảnh hiện tại cả!"
"Cậu có thể làm được chuyện này mà, Harry". Draco điềm tĩnh bảo, vừa chỉnh lại cà vạt trước khi khoác lên chiếc áo choàng phù thuỷ rồi quay sang nhìn thằng bạn trai hiện đang ngó mình chằm chằm. "Cậu rất có tài điều khiển người khác".
"Nói thế nghe được sao?" Harry xịt khói, khoanh tay lại. "Tớ vẫn thấy như mình đang bay với cặp mắt nhắm tịt còn trái banh snitch lại lửng lơ trêu ghẹo ngay trong tầm với!"
"Tớ cũng vậy thôi, ở đại đa số các trừơng hợp". Draco bảo, vừa sửa bộ quần áo trên người. "Chỉ là đến giờ thì tớ đã quen với việc ấy và chỉ cần ứng xử theo bản năng. Cậu hãy ráng nhẫn nại đi!"
"Argggghhh!" Harry bực dọc. Draco bật cười, lôi ra bộ đồ cậu soạn sẵn cho Harry mặc ngày hôm đó. Có điều gì đó khá đặc biệt những lúc Draco vận đồ cho cậu như thể cậu vẫn còn là một đứa con nít vậy. Người ta có thể cho rằng đây là một việc đáng xấu hổ nhưng Harry lại thấy nó rất ư thoải mái. Không một ai từng được dịp chứng kiến giây phút quen thuộc riêng tư này, mà cũng chẳng đứa nào muốn chuyện đó xảy ra. Đây là một cảnh chỉ dành riêng giữa hai đứa với nhau. Đến khi Draco hài lòng với bộ vó của Harry, chúng đã trễ giờ ăn sáng. Draco và Harry cùng bước vào sảnh đường, tay trong tay, rồi tách ra để tiến tới dãy bàn ăn Nhà mình, không quên ném cho nhau ánh mắt đắm đuối.
Harry vừa mới bắt đầu gắp thức ăn vào dĩa sau khi mở miệng chào Ron và Hermione thì đám cú đưa thư buổi sáng đã bay đến. Hầu hết toàn bộ các bức thư gửi cho Harry đều được chuyển trực tiếp tới chỗ anh chàng phụ tá Jeremy, ngoại trừ mấy bức do những người đã được chỉ định sẵn. Bữa nay, cậu nhận được một lá thư do con cú ưng oai vệ mang đến, nó được viết trên loại giấy trắng sang trọng, rõ ràng là xuất phát từ dinh trang Malfoy. Vừa ăn bằng một tay, cậu vừa mở nó ra và đọc những gì Lucius Malfoy viết trên ấy.
Đứa con trai mới của ta,
Ta biết, rằng vào thời điểm hiện nay, khi trường học sắp kết thúc, con sẽ rất bận rộn, thành ra ta sẽ cố nói càng ngắn gọn càng tốt. Tình hình nơi đây, tại dinh thự Malfoy gần như vẫn trôi chảy và êm đẹp, nếu không kể đến việc phu nhân ta vẫn đương cố gắng trong vô vọng, với mong muốn tổ chức lễ hội cuối năm đàng hoàng cho các con cùng bè bạn. Tin mừng là Bộ Pháp Thuật rốt cuộc cũng chịu duyệt không chỉ vụ bữa tiệc mà còn cả danh sách các khách mời. Phải thừa nhận rằng ta chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ tiếp đón Albus Dumbledore tại gia như một vị quý khách, tuy nhiên, ta hy vọng rằng đây sẽ là dấu hiệu cho kỷ nguyên sáng lạng sắp tới của gia tộc Malfoy. Bộ trưởng Fudge đã được bổ sung vào danh sách cùng với vài quan chức Bộ, một điều ta chắc là con sẽ không lấy làm phiền lòng lắm.
Cũng đừng vội kết luận rằng đây sẽ trở thành một buổi tiệc nhàm chán. Đám người lớn chúng tôi sẽ rời đi khoảng mười một giờ đêm, nhường chỗ lại cho giới trẻ, để các cô, cậu có được không gian tự do hơn.
Vì mối quan hệ thân thiết giữa con với họ nhà Weasley, ta sẽ nỗ lực chấm dứt mối thù hằn xưa nay giữa ta với Arthur Weasley. Và để xúc tiến công cuộc hoà giải, dạo gần đây, ông và bà Weasley thường được mời tới nhà ta ăn tối. Nhờ thế, phần lớn mối hiềm khích giữa hai bên đã được xoa dịu. Tuy nhiên, ta rất tiếc vì phải thông báo cho con chuyện này, Narcissa hiện đã kết thân với Molly Weasley và các bà ấy đương mưu tính tổ chức không chỉ đơn thuần là buổi tiệc cuối năm mà cả đám cưới của các con nữa. Ta e họ đã khởi sự thiết lập bảng tên những cô phụ nữ trẻ thích hợp mang thai cho Draco với con. Dù rất trông đợi được bồng cháu, ta cũng phải tán thành ý kiến vừa qua của con về việc hoãn lại tiến trình trên trước khi giải quyết xong mọi vấn đề, khúc mắt.
Những biểu hiện xuất sắc của hai đứa không chỉ trong lĩnh vực học tập mà cả nhiều mặt khác của cuộc sống quả thật rất đáng mừng, đồng thời chúng cũng giữ vững tiếng thơm cho hai gia đình Malfoy và Potter. Như mọi khi, hãy chia sẻ bức thư này cùng Draco, bởi chỉ cùng sánh đôi với nhau thì hai con mới hoàn thiện được. Mong hồi âm.
Chân thành,
Lucius Malfoy.
Harry không thể không nhăn nhó mặt mày khi đọc xuyên suốt lá thư. Hình ảnh Narcissa cùng bà Malfoy hợp đồng tác chiến, dự tính lập sẵn kế hoạch tương lai cho cậu với Draco thật khiến cậu thấy căng thẳng tột độ. Dẹp chuyện sinh con đẻ cái sang một bên, Harry chú tâm vào các điểm khác thường trong nét chữ Lucius Malfoy, và lá thư thứ hai bằng mật mã nhà Malfoy dần hiện ra. Cậu mất nhiều thời gian diễn giải nó hơn là Draco, nhưng cũng nắm được ý chính của lá thứ nhì chỉ sau vài phút.
Harry thân,
Bộ Pháp Thuật cuối cùng rồi cũng nới lỏng canh gác tại cư trang Malfoy. Ta đồng ý với con rằng chúng ta nên thận trọng với sự hiện diện của Dumbledore, nhưng tin rằng lợi dụng sự có mặt của Fudge cùng giới báo chí sẽ giúp ích được phần nào.
Lúc lại đây dùng bữa, Arthur Weasley đã làm ta sửng sốt vì đã cung cấp nguồn thông tin bất ngờ. Ông ấy bảo rằng nhà cầm quyền chính phủ không-pháp-thuật sắp sửa đưa ra nhiều kiến nghị đòi hỏi nếu Chúa Tể Hắc Ám không sớm bị bắt giữ hoặc tiêu diệt. Tại cuộc họp tối nay, người đại diện giới muggle sẽ chính thức bàn về vấn đề trên. Lá thư ta gửi cho Draco chứa đựng vài lời khuyên cho tình huống này. Hãy cùng trao đổi với nó và xem xét lại lời ta nói.
Lucius Malfoy.
Khi điểm tâm kết thúc, Harry cũng ngưng cuộc bàn luận với Ron và Seamus về ván Quidditch mới nhất của đội Montrose Magpies (Harry nhấn mạnh rằng việc Tầm thủ đội này va phải mặt đất sau khi chụp được trái banh snitch không phải dũng cảm mà là ngốc nghếch) rồi cùng chúng cất bước đi đến lớp học. Draco nhập bọn với bộ ba ngay lúc chúng vừa ra khỏi sảnh đường, và hai đứa âm thầm trao đổi thư cho nhau. Harry sẽ xem lại lá thư Draco nội trong ngày hôm ấy rồi chúng sẽ cùng bàn bạc sau. Bước vào căn hầm dạy Độc Dược, Harry cảm thấy nhẹ nhõm bởi dường như mấy đứa kia không nhận ra điều gì bất ổn.
Buổi sáng trôi qua khá nhanh. Severus khiến ai nấy há hốc mồm ngạc nhiên khi tặng cho Nhà Gryffindor lẫn Slytherin, mỗi Nhà năm điểm vì Harry và Draco điều chế thành công thuốc kết nối. Đương nhiên, ngay sao đó, lão hí hửng trừ Seamus năm điểm vì tội đánh rơi chiếc cốc thủy tinh trong cơn ngỡ ngàng. Draco Malfoy nhếch mép cừơi khẩy.
Trong lúc Draco hướng dẫn bọn học sinh năm Nhất lớp Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám tập dượt các chuyển động đũa thần, Harry lấy lá thư Draco nhận được từ cha mình ra nghiên cứu Cậu khẽ lắc đầu khi đọc nó lần thứ hai. Lucius vẫn dùng phong cách hành văn không mấy thân thiện lắm với con trai ruột, khác hẳn khi lão viết cho Harry, và cậu hiểu điều này làm người yêu mình tổn thương đôi chút. Mặc dù vậy, ý tưởng được Lucius nêu lên khá là thú vị và hai đứa xoay sở để bàn được một lát giữa hai tiết học.
Vừa dùng bữa trưa tại phòng riêng, chúng được dịp thảo luận một cách trọn vẹn, đầy đủ hơn, cùng định đoạt các chiều hướng giải quyết khác nhau dựa trên tiến triển của cuộc họp. Chúng định sẽ sử dụng ám hiệu (chạm khẽ vào người nhau) lúc ấy. Harry vẫn còn ngờ vực về khả năng xử lí những chuyện như thế này, nhưng cậu tin tưởng Draco, và Draco sẽ ở bên cạnh cậu.
Lớp Bùa Chú buổi chiều không suôn sẻ như vẫn tưởng. Ron tập trung mọi sự chú ý vào bài diễn thuyết của giáo sư Flitwick, hoàn toàn vờ Harry đi. Hermione hết nửa tiết học cứ len lén liếc nhìn chúng với vẻ lo âu. Những cử chỉ lạ lẫm bất thường của hai đứa này rung lên hồi chuồng cảnh báo trong lòng Harry, nhưng chúng chỉ lên đến hồi cao trào khi Hermione báo với cậu rằng sau khi học xong, cô và Ron muốn nói chuyện với cậu cùng Draco. Cậu bảo cô bạn ghé ngang phòng mình dùng bữa tối. Harry rời lớp Biến, hướng tới cuộc hội họp với các Trấn Thủ Viên. Điều này càng làm tâm trạng cậu thêm u uất.
Thay vì bàn về việc tập huấn như thông lệ, lịch tuần tra, hay các ý kiến mới mẻ về việc làm sao phản ứng kịp thời trong tình huống khẩn cấp, cả buổi họp nháo nhào tranh luận xem liệu đối tượng nào có nguy cơ làm do thám cho Voldemort. Vụ Cho Chang phản bội để lại không khí nghi ngờ lẫn nhau trong nội bộ Hogswart, các cặp tình nhân mờ ám, những học sinh cá biệt với điểm số thấp chủn, cả những nạn nhân xấu số của các trò đùa tinh quái nào không phá lên cười sau khi mọi sự vỡ lẽ cũng đều bị đưa ra moi móc. Từ lần họp trước cho tới nay cứ đều như vậy cả. Harry đã ngán ngẩm lắm rồi. Đến phút cuối, câu cũng phải nổi đoá khi đám Nhà Ravenclaw đề ra phương án lục soát tất cả học viên mỗi khi chúng trở về sau các cuộc du ngoạn ngoài trường học. Sự khám xét sẽ bao gồm hành lí, đồ đạc cũng như thân thể để kiểm tra sự hiện diện của dấu hiệu Hắc Ám.
Do việc làm này sẽ ảnh hướng tới khá nhiều đứa Slytherin từng tham dự lời Huyết Thệ với chúng, Harry và Draco kịch liệt phản đối.
Đến khi chúng quay về phòng thì nỗi niềm khó chịu trong lòng Harry đã lên tới đỉnh điểm. Hậm hực bước vào phòng, Harry gần như xé toạc bộ đồng phục trường, chuẩn bị thay vào người bộ đồ cậu cần cho cuộc họp tại Bộ Pháp Thuật sau bữa tối. Những suy nghĩ e ngại về hai người bạn mình đã biến khỏi tâm trí cậu tự lúc nào khi Harry lục lọi chiếc tủ quần áo, cố tìm xem mình nên ăn mặc như thế nào. Draco chỉ đứng ngay cạnh giường, nhìn cậu.
"Tớ chẳng thể nào chịu nổi nữa!" Harry gầm lên, vừa giựt phăng cái áo choàng màu xanh lá và vàng kim trước khi ném nó xuống đất rồi tiếp tục kiếm.
"Lần này lại là gì nữa đây, Harry?" Draco thở dài, tiến tới nhặt lên chiếc áo nhăn nhúm rồi lấy ra bộ đồ xanh da trời viền bạc cậu dự tính sẽ mặc. "Từ sáng tới giờ cậu vẫn cứ căng thẳng hoài".
"Cả thảy mọi chuyện!". Harry khịt mũi, vơ vẩy tay vào không khí một cách mơ hồ. "Tớ xin lỗi, tớ biết sáng nay mình đã nói thông suốt chuyện này rồi, nhưng tớ không thể cứ tự đánh lừa mình mãi được! Tớ chẳng phải nhà lãnh đạo tài ba vĩ đại mà ai nấy cũng đều muốn biến tớ thành! Mấy ngày vừa qua hết phân nửa thời gian là tớ cứ quên bẵng đi mất người nào biết được bí mật nào, những gì tớ nên và không nên nói với người này hoặc người kia, và cả bản thân tớ đương muốn cái quái gì nữa!"
"Ôi, Harry". Draco nhỏ giọng, cố xoa dịu cậu. Draco ôm Harry vào lòng mình, còn Harry cố chống cự lại thứ cảm giác dễ chịu quen thuộc, nhưng cậu nhanh chóng khóc sụt sùi trên bờ vai Draco. Draco tiếp tục với chất giọng dịu dàng.
"Tớ biết vào thời điểm hiện tại quả thật rất khó thở, Harry". Draco nói. "Nhưng chờ thêm một thời gian nữa, nó sẽ trở nên tự nhiên hơn"
"Giả sử tớ chẳng muốn thích nghi với nó thì sao?" Harry nghiêm giọng, vùng ra khỏi vòng tay Draco. Cảm xúc êm ái vụt tan biến. Cơn thịnh nộ dần trở lại.
"Sao cậu lại nói thế?". Draco hỏi, hơi cáu kỉnh khi cậu bước lùi ra xa Harry.
"Tớ sợ". Harry thú thật, giọng cậu có phần lên chút đỉnh. "Mọi thứ mờ ám, họp hành, chính trị đang khiến tớ muốn nổi điên! Tớ luôn thấy như lạc lỏng! Tại sao cậu không thể đứng ra ứng phó với mấy thứ ấy còn tớ chỉ việc hạ sát tên ác nhân cùng đồng bọn?"
"Xin lỗi". Draco cay đắng đáp. "Nhưng cậu cũng biết vì sao mình phải làm như vầy mà! Không ai có thể hoàn toàn tin tớ chỉ vì tớ là người nhà Malfoy, không phải theo kiểu họ tin vào đứa trẻ sống sót khỉ gió, Harry Potter!"
"Vậy đây là lỗi nơi tớ sao?" Harry điên tiết.
"Không". Draco nạt, gương mặt đỏ rần vì giận. "Nhưng sự đời là thế và ta cậu hiểu rõ chuyện này cũng như tớ thôi. Bọn mình phải hoà nhập với hoàn cảnh, nghĩ là cậu phải tuân theo luật chơi họ đặt ra, bằng không mình sẽ chẳng đạt được mục đích!".
"Dù vậy, tớ cũng không biết nữa". Harry nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn, lặng lẽ tán thành lời Draco nói. "Liệu mình có đang đi đúng đường hay không?"
"Phải chăng cậu đang ám chỉ vụ Tuyên Thệ Máu?" Draco ngập ngừng.
"VÂNG!" Harry la lớn. Giọng cậu gần như điếng tai khi cậu nói tiếp. "Tớ vẫn thấy nó sao sao! Tớ có thể cảm nhận họ ngay trong đầu mình, họ vẫn nghe theo lệnh bọn mình, và tớ không thể không thắc mắc liệu đây có phải là cách thức mà Tom Riddle khởi sự con đường biến hắn thành Chúa Tể Voldemort hay không!"
"Biết ngay mà!" Tiếng Ron Weasley khiến cả Harry lẫn Draco đều sững sờ. Harry thấy tim mình như rớt bịch xuống đáy giày. Chúng đồng loạt quay phắt người lại để trông thấy cửa phòng ngử đang mở toang, còn Ron cùng Hermione vẫn đương đứng đó với nét kinh hoàng lộ rõ trên từng khuôn mặt. Ở một nơi xa xăm nào đó trong tâm trí Harry, cậu thầm trách mình đã cho hai đứa kia biết mật khẩu. Chắc chúng đã tới sớm hơn dự định và nghe được hai đứa nói chuyện trong phòng ngủ. Cậu biết quá rành, rằng mấy đứa bạn thân sẽ chẳng chịu từ bỏ cơ hội nghe trộm cuộc hội thoại mà chúng nghĩ có khả năng dính líu tới mình.
"Tuyên Thệ Máu, hả Harry?" Giọng Hermione cực kỳ nhợt nhạt kèm theo vẻ bỡ ngỡ, chứ không phải cơn khủng hoảng Ron đang biểu hiện.
"Tớ biết tỏng là tên Malfoy sẽ dẫn dụ cậu ấy vào Nghệ Thuật Hắc Ám mà!" Ron hằm hè đe doạ. "Nó âm mưu muốn biến Harry thành Chúa Tể Hắc Ám cho riêng mình nó!"
"Ron, Hermione, bình tĩnh lại nào!". Harry sử dụng chất giọng mà cậu mong là có tác dụng trấn an. Cậu bước về phía đôi bạn, nhưng chúng chỉ nhíu mày khiến cậu đứng yên ngay tại chỗ. May mắn thay, chưa ai động đến đũa thần cả. "Hãy để tớ giải thích!".
"Giải thích?" Hermione chất vấn, đầu cô nghiêng sang một bên, cô khẽ nhướng một bên chân mày. "Bộ có lý lẽ nào biện luận được cho việc sử dụng ma thuật sao?"
"Lời Huyết Thệ không phải ma thuật hắc ám!" Harry lớn tiếng hơn là cậu tính.
"Nó nói thế à!" Ron thốt lên, chỉ tay vào Draco. Ron bắt đầu bỏ chạy ra khỏi phòng, mồm vẫn không ngừng la lối. "Để rồi xem cụ Dumbledore sẽ nói sao về toàn bộ chuyện này!"
"Stupefy!" Harry ngậm ngùi. Cây đũa thần chĩa thẳng vào Ron. Câu chú đánh trúng thằng bạn đầu tiên và cũng là thân nhất ngay giữa lưng. Khi cậu con trai tóc đỏ ngã quỵ xuống sàn, Hermione chạm tay vào đũa mình, hai mắt cô mở to vì sốc. Chưa kịp hoàn hồn, Harry cẩn thận điều chỉnh tầm nhắm sao cho không phải đả thương đứa bé trong bụng cô rồi tung câu thần chú tương tự. Draco đã nhào tới đỡ kịp Hermione khi cô nàng đổ gục. Harry nhìn chằm chằm vào hai cơ thể vô thức của bạn mình, cảm thấy như muốn ứa nước mắt, điên cuồng, cậu chỉ muốn quay ngược đầu đũa về phía mình.
"Tớ có cảm giác như mình đang bị trói buộc vậy!" Harry lẩm bẩm vào sự im lặng đang đè nén căn phòng trong lúc Draco kiểm tra tình trạng sức khỏe Hermione.
"Harry" Draco đứng dậy, nghiêm nghị. "Nếu cậu không bước vào con đường này, không chừng cậu đã bỏ mạng tại ngoại ô Welsh rồi. Có lẽ cậu sẽ đánh bại được Voldemort nếu thoát ra khỏi tình huống ấy mà không cần nhờ vả sự hỗ trợ từ các cựu Death Eater, nhưng rồi cũng sẽ chứng kiến sự nghiệp của hắn dễ dàng được tiếp nối bởi đồng bọn và các năm tới sẽ chìm trong bạo lực. Con đường chúng ta đi sẽ giúp ta cứu được sinh mạng nhiều dân muggle trong tương lai cũng như chính thế giới phù thuỷ. Cậu là người duy nhất khả dĩ thu xếp được vấn đề nan giải này"
"Khi ta giết được Voldemort, cậu sẽ đưa ra giải pháp hoà bình cho những ai ủng hộ tư tưởng kì thị, chống lại dân muggle. Cậu sẽ lập nên nền hoà bình mà không một ai khác có thể làm được. Lúc đó, cậu sẽ cứu được bao nhiêu người từ mọi phe đảng? Nhờ làm vậy mà cậu sẽ giúp được biết bao người đây?"
"Tớ biết" Harry đáp, hai bờ vai cậu hơi chùn xuống. "Nhưng thật khó mà giữ vững ý tưởng đó khi mà những gì tớ thấy không phải là những khuôn mặt hạnh phúc của những con người được cứu vớt mà là hai đứa bạn thân thiết nhất nằm dài trên sàn vì bị chính tớ hạ nốc ao"
"Lũ Gryffindor mắc dịch, bất lực, chẳng chịu nhìn thấy được thứ gì đặt trên lỗ mũi mình cả!" Draco hét lớn, bước ngang căn phòng để đến đứng mũi-chạm-mũi với người yêu, đôi mắt xám nhìn xuyên thấy tận sau linh hồn Harry. Chúng đứng đấy trong quãng thời gian lâu lắc tưởng chừng như nhiều thế kỉ, cho đến khi Harry cúi đầu ngó xuống khoảng không gian nhỏ hẹp giữa hai đứa.
"Cậu nói đúng". Harry thì thầm. "Coi nào, mình nên bắt đầu đặt họ lên chiếc ghế salon là vừa. Tớ còn phải sử dụng bùa lú chuẩn bị sẵn cho tình huống này".
"Cậu chắc chứ?". Giọng Draco mềm mỏng, nâng khẽ cặp chân mày, đôi mắt biểu hiện sự thương cảm.
"Ừm". Harry gắng gượng trả lời, cổ họng cậu nghẹn ngào. "Mình đang làm đúng. Chỉ là hơi bực thôi. Tớ không quen lắm với tiến trình hiện tại. Nó không đơn giản như lẻn ra ngoài nhà bếp ăn vụng giữa đêm!"
"Cậu lo phần Weasel". Draco khẽ cười khẩy. "Nó quá nặng đối với tớ".
Harry không thể nhịn cười khi di chuyển cơ thể hai đứa bạn mình.
~*~
Harry chỉ tốn có vài phút ngắn ngủi để dìu hai đứa kia vào phòng sinh hoạt rồi đặt chúng lên ghế salon. Cậu sử dụng thuật nhập tâm đặng tìm hiểu xem mục đích chúng tới đây là để bàn về vấn đề gì, và nhận thấy nó khá phù hợp với các ý tưởng cậu từng tranh luận với Draco dạo gần đây. Sau khi đã thông tin lại cho Draco biết, trước khi áp đặt bùa lú lên tâm trí bạn mình, Harry xóa sạch kí ức về đoạn hội thoại nghe lén được rồi gieo vào đó bối cảnh hai người này đương đưa ra các khúc mắt của mình với Harry và Draco trong căn phòng khách. Cậu cố tình lờ đi hình ảnh trong đầu Ron về một Harry trong bộ áo choàng đen u ám cùng đôi mắt đỏ ngầu rực lửa.
Tiếp đến, Harry cùng Draco ngồi vào vị trí đã được vạch định sẵn dựa trên trí nhớ giả tạo cậu cấy vào não bộ hai đứa bạn. Giấu cây đũa thần vào trong cánh tay áo, Harry tung lời chú khả dĩ có thể lay tỉnh bọn kia theo chiều hướng êm dịu hơn là câu chú đánh thức thông thường.
"Vậy, tại sao hai cậu không cùng bọn tớ tới Bộ Pháp Thuật tối hôm nay?" Harry nói, tiếp tục cuộc chuyện trò dang dở.
"Tớ tán thành". Draco bổ sung vừa kịp lúc. "Có được hai cậu bên cạnh biện minh hộ sẽ rất tốt".
"Cậu có nghĩ rằng bọn tớ sẽ được phép vào không?" Hermione hỏi sau khi chớp mắt ngơ ngác được một lúc vì phải trấn tỉnh lại khỏi cơn mộng mị, đồng thời cũng tiếp nhận kí ức giả Harry cài đặt vào cô.
"Dĩ nhiên". Harry nhoẻn miệng cười trả lời. Dobby chọn đúng vào giây phút ấy mà hiện ra cùng với một con gia tinh khác. Cả hai mang theo nhiều khay thức ăn dành cho bốn đứa. Vừa dùng bữa, Harry với Draco vừa giải đáp những câu hỏi đặt ra bởi Ron lẫn Hermione về Hội Đồng Khẩn Cấp Thời Chiến và vài đổi mới tại nhiều bộ phận khác nhau của Bộ. Ông Arthur Weasley, cha Ron, hiện sự nghiệp đang bắt đầu toả sáng, đã gửi cho Harry rất nhiều lá thư cung cấp các nguồn thông tin thỉnh thoảng khiến Harry và Draco giật mình. Cảm giác tội lỗi dằn vặt làm ruột gan Harry quặn thắt. Đồ ăn cậu đưa vào miệng hoàn toàn vô vị dù đó có là gì chăng nữa.
Ron với Hermione hối hả trở về phòng mình (Ron thì chạy về phòng Huynh Trưởng còn Hermione thì toà tháp Gryffindor) để thay vào người các bộ trang phục đạo mạo, chỉnh tề hơn. Harry quay lại phòng ngủ, lặng lẽ chọn lấy cái áo choàng đỏ viền bạc với mũ đen. Draco vẫn giữ im lặng trong lúc Harry mặc đồ. Khi tất cả đã sửa soạn xong xuôi, chúng cùng nhau bước ra khỏi trường, leo lên cỗ xe đang chờ sẵn bên ngoài để đưa chúng tới làng Hogsmead.
Càng rời xa Hogswart, Ron và Hermione càng cảm thấy phấn chấn, cảm giác tội lỗi trong lòng Harry cũng vơi dần đi. Cả hai đứa kia cùng cười rạng rỡ vì được Harry dẫn theo, và cậu không thể không mỉm cười đáp lại. Cho đến lúc chúng tới được Hogsmead, và Ron nắm lấy bàn tay Harry đặng độn thổ, cậu đã nhẹ nhỏm hẳn ra .

0 nhận xét
Chương 39-40



Chương 39: Cuộc họp tại Bộ Pháp Thuật
"Harry! Thật mừng là cậu đã có thể đến đây!" Giọng Fudge như dấy lên cơn khó chịu ở từng sợi dây thần kinh trên người Harry, nhưng cậu nở một nụ cười giả tạo, bắt tay vị Bộ Trưởng rồi cẩn thận rút nó về trứơc khi ông này lắc nó đến muốn rụng. "Cornelius, vẫn hân hạnh như mọi khi!" Harry trịnh trọng đáp sau khi đã rút tay lại. "Hy vọng ngài không cảm thấy phiền chuyện tôi dẫn theo cô Granger cùng cậu Weasley. Họ vẫn luôn giúp đỡ tôi trong công việc phân tích chiến lược và tôi cho rằng được đích thân tham dự một buổi họp mặt trọng thể như thế này sẽ càng giúp họ mở mang thêm nhiều kiến thức hữu ích". "Dĩ nhiên là không thành vấn đề". Fudge nói, có điều, giọng lão biểu hiện thái độ hoàn toàn khác hẳn. Fudge soi mói nhìn những vị khách không mời mà tới, rồi mới cau có dẫn chúng vào phòng hội trường trước giờ vẫn thường được dùng cho các dịp này. Gã ra hiệu Hermione với Ron ngồi vào mấy chiếc ghế đặt sát tường, trong lúc Harry với Draco an toạ tại hai chỗ ngồi quen thuộc. Minerva McGonagall thay thế cho vị trí của cụ Dumbledore. Điều đó tương đương với việc Dumbledore có một cuộc họp khẩn cấp tại Hội Phụng Hoàng, nhưng lấy lí do "công chuyện hành chính trường học" mà nguỵ trang cho sự vắng mặt, McGonagall gật đầu chào Harry và Draco. Bên cạnh bà, Fudge hạ mình ngồi xuống vị thế đầu bàn họp. Một người đàn ông đứng tuổi với cung cách ăn mặc tách biệt hẳn với những người trong phòng ngồi ngay bên cạnh Fudge, Harry đoán đó là vị đại biểu Muggle. Người này dõi mắt nhìn Harry và Draco với vẻ tò mò lộ liễu. "Ta hãy bắt đầu phiên họp lần này tại tổng hành dinh Bộ Pháp Thuật của Hội đồng khẩn cấp thời chiến". Fudge cất giọng trịnh trọng. "Lưu ý rằng Minerva McGonagall, ứng cử viên cho chức vụ Hiệu trưởng Hogswart, Học viện Ma Thuật và Pháp Thuật, sẽ đại diện cho ngài Albus Dumbledore. Đồng thời, cậu Potter cũng dẫn theo cô Hermione Granger, trường Hogswart, cùng cậu Ronald Weasley, cũng ở Hogswart, với vai trò trợ lý riêng trong buổi họp. Chúng ta cũng rất hân hạnh đón chào Ngài Edmund Fitzgerald từ Chính phủ của Nữ Hoàng. Trước tiên, xin hãy lắng nghe bản báo cáo từ Cơ quan Hành pháp phù thuỷ" "Cảm ơn, thưa Ngài Bộ Trưởng". Maggie Lawton, một mụ phù thủy trung niên, người vừa được bổ nhiệm đứng đầu cơ quan trên lên tiếng từ chỗ mình ngồi ở khu vực giữa bàn. "Có khá nhiều tin tức hỗn hợp dành cho cuộc họp tối nay. Gần đây ta đã bắt giữ thêm năm tên Death Eater. Những tên này đã được thẩm vấn kĩ càng bởi nhân viên bộ phận Auror và một trong số bọn chúng, Andrew McKory, đã tái khẳng định những gì ta nghi ngờ, rằng kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đang trong vòng lẩn trốn và hiện đang trú ẩn đâu đó tại Châu Âu lục địa. Đa phần bè lũ tay sai cũng nối gót theo đuôi hắn. Hiện tại, ít nhất, hiểm hoạ từ sự nổi loạn của Chúa Tể Hắc Ám tạm thời đã bị dẹp tan. Ta đã giành thắng lợi trong cuộc chiến này". "Ta chỉ mới thắng một trận, chứ chưa phải toàn bộ cuộc chiến". McGonagall nghiêm giọng cắt ngang. "Hễ hắn vẫn còn sống dưới dạng này hoặc dạng khác, Voldemort vẫn sẽ luôn là mối nguy hiểm cho đất nước". "Hầu hết mọi người đều cho rằng hắn đã chết từ mười lăm năm về trước sau vụ hắn cố tấn công tôi". Harry bổ sung, nhoài người tới trước, vừa đảo mắt khắp phòng. "Dù vậy hắn đã trở lại ngay vào lúc chúng ta không ngờ tới nhất. Việc hắn rút lui là một tin đáng mừng, nhưng việc hắn đang khôi phục lại lực lượng thì không. Nếu ta cứ để hắn mặc nhiên ngoài vòng pháp luật với không chút trở ngại như thế, hắn sẽ quay về với số lượng thuộc hạ đủ để áp đảo những gì ta hiện có. Chúng ta không thể cho phép hắn ngang nhiên bành trướng quyền lực ở Châu Âu lục địa đựơc" "Tôi lại cho là thế lại tốt hơn". Connar Tollman nhận xét, một viên chức đứng tuổi. "Cứ việc để hắn nhiễu loạn chính phủ các nước khác, mặc họ muốn làm gì hắn thì làm. Trong lúc ấy, ta tránh được khoản ngân sách đáng lẽ phải tiêu hao cho hệ thống phòng thủ quốc gia mà tập trung vào những chuyện ta cần nên làm!" "Nếu hắn chịu ở yên tại chỗ, không chừng tôi có thể tán thành ý kiến của ngài". Draco nhếch mép khinh bỉ. "Nhưng cơ hội chuyện ấy xảy ra thật rất mong manh. Hắn sẽ tuyển thêm nhiều đồng bọn và rồi quay trở lại. Hắn muốn giày xéo chúng ta dưới đế giày và hắn sẽ chẳng thoả mãn một khi chưa được toại nguyện". "Xem chừng cậu chắc chắn nhỉ, cậu Malfoy". Maggie Lawton bảo, ánh mắt bà ta biểu lộ vẻ ngờ vực, đa nghi với tất cả những ai mang cái họ này. "Có lẽ do sự thật đúng là như vậy". Draco hằn học đáp. "Tôi biết cha tôi trước đây cũng đã từng nói với các người chuyện này, nhưng quả thật Voldemort vẫn luôn mưu tính chiêu mộ thêm binh lực từ Trung Âu" "Các nhà cầm quyền thuộc chế độ văn minh địa phương sẽ biết cách xử lý hắn tốt hơn một khi hắn chịu xuất đầu lộ diện". Ngài Fitzgerald chen vào, nghiêng tới trước với đôi cánh tay chống hẳn lên mặt bàn. "Các chính phủ văn minh tại những nước ấy không quen lắm với chuyện quản lí cộng đồng pháp thuật của mình, khác hẳn với thành quả nước Anh ta đạt được trong vài thế kỉ vừa qua. Chúng tôi có những thiết bị, vũ khí tân tiến mà mấy người khó mà tưởng tượng nổi, nói chi đến việc thấu hiểu, khả dĩ có thể được sử dụng để chống lại hắn. Một điều mà cả hai bên ta đáng lẽ phải áp dụng từ rất lâu rồi". "Nếu đặt tôi vào cương vị của ngài thì tôi sẽ không dám quả quyết đến vậy đâu". Harry nghiêm nghị. "Xin lỗi, cậu trẻ". Ngài Fitzgerald phản đòn bằng chất giọng cáu kỉnh đặc trưng. "Cậu vẫn còn quá trẻ để có thể hiểu được những điều này, thêm vào đó, việc cậu chưa hề sống trong thế giới thực, tôi nghi ngờ liệu cậu có đủ khả năng hiểu được các nguồn lực chúng tôi nắm trong tay hay không". "Một lập luận hấp tấp và sai lầm, thưa ngài". Harry cười khẩy. Nhiều người ngồi quanh bàn cười khúc khích. "Máy tính có thể lưu trữ một lượng thông tin khổng lồ đáng nể, vệ tinh nhân tạo có thể trông xuống một người trên trái đất từ ngoài vũ trụ, máy bay quân sự với máy thu hình đặt trên đó, trực thăng bay vòng quanh các khu rừng, cùng mọi thiết bị nghe trộm, tất cả chẳng thế giúp được gì khi mà kẻ địch không hề sử dụng chúng, mà dữ liệu về họ lại càng không tồn tại trong hệ thống máy vi tính của các người. Voldemort không cần đến máy bay để dịch chuyển, hắn có thể biến mất vào khoảng không trước lúc bị trực thăng phát giác, cả các vệ tinh cũng chẳng tài nào nhận diện được hắn cho dù hắn có bay lơ lửng ngay trước tầm ngắm. Mấy người không thể đưa lệnh truy nã hắn như đã từng làm với Sirius Black bởi sẽ không ai lại đi tin rằng trên đời này lại có một người đàn ông với đôi mắt đỏ rực, bộ dạng xương xẩu với vũ khí là một cây đũa thần" "Cậu Potter đã trải qua phần lớn cuộc đời mình, tính cho tới nay, trong cái thế giới thực ". McGonagall gằn giọng như thể bà đang răn đe một học sinh cực kỳ cá biệt. "Cũng như cô trẻ Granger ngồi phía sau cậu ta. Họ hoàn toàn nhận thức được những sự vĩ đại huy hoàng mà ngài đang tự hào, và cả các giới hạn của chúng. Tôi xin mạn phép nói, rằng Voldemort cũng biết được mấy chuyện này". "Cha mẹ tôi hành nghề nha sĩ, thưa ngài". Hermione phát biểu từ chỗ cô ngồi ngay sát tường. "Họ đã không tin vào pháp thuật chỉ cho đến khi tôi nhận được lá thư nhập học từ trường Hogswart cách đây năm năm. Một trong những điều khiến họ kinh hoàng nhất là việc các thiết bị dọ thám muggle không đạt được hiệu quả gì khi gặp phải pháp lực mạnh, một điều ngài cần xem xét lại". "Tôi hiểu". Ngài Fitzgerald nói bằng giọng kẻ cả. "Dầu sao đi nữa, chuyện này cũng không thay đổi gì nhiều nguyên nhân vì sao chính phủ Nữ Hoàng đặc phái tôi tới đây" "Thế thì xin ngài hãy nói rõ nguyên cớ ngài có mặt tại đây" Minerva McGonagall chau mày. "Chính phủ Nữ Hoàng khá là bận tâm về sự tái xuất hiện của mối đe doạ đã từ lâu được biết như không còn hiện hữu nữa". Fitzgerald nhăn mặt đáp. "Chúng tôi sẽ không còn chấp nhận khoanh tay trước bất kì đợt tập kích nào được tổ chức bởi cái tên ấy nhằm vào các công dân lương thiện. Mặc dù hơi hài lòng rằng dường như hắn đã chuồn ra khỏi nước, tôi tới đây đặng thông báo lại cho các người biết, rằng trừ phi hắn cùng đồng bọn toàn bộ bị xoá sạch nội trong vòng tháng tới, chúng tôi buộc phải can thiệp". "Can thiệp như thế nào?". Fudge hỏi, gương mặt biến sắc, tái mét. "Lực lượng quân đội cùng cảnh sát sẽ khởi sự tuần tra, lục soát, tìm kiếm hắn và đồng bọn tại mọi ngóc ngách trong cộng đồng pháp thuật khắp cả nước". Ngài Fitzgerald tuyên bố thẳng thừng. "Chúng tôi sẽ khám sát từng cá nhân để tìm ra chứng cứ hậu thuẫn hắn và đưa ra hình phạt cụ thể dành cho những ai bị phát giác, những hình phạt dựa trên luật lệ riêng của chúng tôi, không phải của các người". Tiếng phản đối gây ra bởi thông báo trắng trợn kia thật rất kịch liệt và ồn ào. Harry phản ứng bằng cách ngả người ra đằng sau, với tay nắm lấy bàn tay Draco. Vừa được xoa dịu phần nào bởi cặp mắt xám ấy, cậu như lạc vào trong mớ suy nghĩ hỗn độn trong tâm trí mình. Những lời lẽ táo bạn thốt lên từ miệng vị đại biểu muggle chỉ góp phần khẳng định lại những điều cậu e ngại nhất về thế giới muggle và củng cố mọi thứ cậu từng bàn luận với đám Slytherin mấy tháng trước. Cuộc bàn luận đã dẫn đến việc cậu ủng hộ khá nhiều trong số các tư tưởng của bọn chúng, còn quyết định độc tài này gần như khiến cậu phải xem lại phương thức bạn lực của Voldemort. Gần như, nhưng vẫn chưa hẳn. Vẫn còn nhiều cách khác để ngăn nguy cơ bị đàn áp bởi dân muggle. Xung quanh cậu, sự hỗn loạn vẫn tiếp tục, khi các viên chức Bộ gắng áp đảo lý lẽ của nhau bằng cách la hét mỗi lúc một lớn tiếng hơn. Với cái gật đầu đồng ý từ Draco, Harry đứng dậy và im lặng chờ đợi. Những người ngồi gần chợt nhận ra cử động ấy của cậu, họ liền im bặt còn những người khác ở xa hơn cũng dần phát hiện chuyện cậu đang đứng, vẫn nắm chặt tay Draco, họ nhanh chóng ngưng cuộc cãi vã. Khi âm thanh cuối cùng lặng đi, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Harry, Draco cũng đứng lên. Harry quay sang đối diện với gã muggle, mặt cậu đanh lại. "Tôi sẽ hạ sát Voldemort thể theo lời tiên tri ngay khi tôi nắm được thời cơ". Giọng cậu lạnh băng. "Tôoi sẽ làm thế không phải bởi thời hạn hay lời hù doạ mấy người đặt ra, mà bởi vì hắn xứng đáng với cái chết hắn sắp phải lãnh chịu. Sự can thiệp từ phía các người chỉ khiến tình huống, vốn dĩ đã tồi tệ, căng thẳng sẵn, càng thêm leo thang thôi. Tôi đề nghị các người giao phó trọng trách lại cho những ai có khả năng. Cornelius, chúng tôi sẽ gặp lại ngày vào phiên họp tới" Sau khi đã nói xong với ngài Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật, Harry quay phắt người lại, cùng lúc ấy cũng bỏ tay Draco ra, rồi bước khỏi căn phòng. Sải chân cậu không nhanh cũng không chậm, nhưng được thận trọng tính toán. Draco theo sát phía sau, kế tiếp là Ron với Hermione. Vừa bước ra khỏi căn phòng hội nghị, Hermione bật cười khanh khách. "Leo thang, Harry?" Cô cố lấy hơi giữa những tràng cười. "Từ lúc nào cậu biết xài những từ văn hoa như thế hả?" Tiếng cười của cô làm cả Ron lẫn Draco cũng phì cười theo, và Harry cảm thấy thoải mái hơn một chút khi chúng đã ở ngoài Tổng hành dinh Bộ Pháp Thuật rồi cùng độn thổ tới làng Hogsmead. Do chúng quay về sớm hơn dự tính, nên chẳng có cỗ xe nào đợi sẵn cả, thế nên cả bốn đứa cùng nhau lội bộ về trường Hogswart.


Chương 40: Đàm đạo với Albus Dumbledore
Trên suốt cuộc hành trình trở lại trường, Hermione hăm hở vạch bảo cho chúng nghe về nhiều hiệp ước khác nhau khả dĩ có thể ngăn trở việc chính quyền muggle ra tay can thiệp, và chuyện họ đã vi phạm các bản cam kết chính trị này như thế nào trong quá khứ. Có vẻ như cô bé đã thuộc làu trước toàn bộ quyển Lịch sử Pháp thuật dành cho năm học thứ bảy, nhưng cũng chẳng ai lấy đó làm ngạc nhiên cho lắm. Draco khởi sự bàn luận với cô xem liệu Hiệp ước London vào năm 1982 sẽ đạt hiệu quả tốt nhất trong vấn đề tranh cãi với các nhà cầm quyền không-pháp-thuật bởi sự kiện ba phù thuỷ đơn độc cứu được sinh mạng hàng ngàn binh lính muggle trong một cuộc chiến tranh nào đó. Harry thật sự thầm ước sao cho phản ứng từ Hermione hồi ban chiều đã không quá khích. Cậu rất cần trí thông minh nhạy bén của cô hướng dẫn đường đi nước bước cho mình, nhưng việc cô kịch liệt phản đối khiến cậu chẳng còn biết có nên thực sự đặt niềm tin vào nơi cô hay không. Quả thật rất ư oái ăm, rằng cậu lại có thể tin tưởng Pansy Parkinson hơn Hermione, nực cười mà đáng buồn thay! Draco thì hoàn toàn phấn chấn trước chuyện Hermione cương quyết chống lại vụ nhà nước muggle xen vào nội bộ giới phù thuỷ. Harry thừa biết rằng Draco trước giờ khá ngại việc Hermione, vốn được sinh ra trong xã hội muggle, sẽ chạy theo ủng hộ phe đối lập. Điều mà Draco vẫn chưa rõ là Hermone hiểu tầm nghiêm trọng của vấn đề can thiệp chính trị này còn nhiều hơn chính cậu ta, một người chưa từng lớn lên trong thế giới muggle. Hermione quá hiểu, rằng sự hiện diện của các chiến binh muggle tại những nơi như Hẻm Xéo hay làng Hogsmead chỉ có thể đem lại nhiều tai ương trắc trở. Trong lúc Draco cùng Hermione vẫn đang hăng say bàn luận, cả bọn bắt đầu leo lên những bậc thang trước cổng trường Hogswart. Bộ tứ đột ngột dừng lại khi nhận thấy bóng người đứng ngay giữa lối ra vào. Giáo sư McGonagall đang ở đấy trong tư thế chống nạnh và Harry tự nhủ chẳng biết bằng cách nào mà bà có thể đuổi kịp tụi nó. "Cậu Potter". Bà nghiêm nghị bảo. "Ngài Hiệu Trưởng và tôi muốn được nói riêng đôi lời với cậu, nếu cậu đồng ý. Những người còn lại có thể quay về phòng mình được rồi". Ron và Hermione khẽ gật đầu rồi lẳng lặng chuồn đi ngay lập tức. Hermione thì hướng về toà tháp Gryffindor còn Ron về lại phòng Huynh Trưởng. Draco nán lại một lát, siết nhẹ bàn tay Harry trước khi cất bước quay trở lại căn phòng hai đứa chung sống. McGonagall gật đầu rồi xoay người, bà dẫn Harry tới văn phòng Hiệu trưởng trong im lặng. Rõ ràng bà đang khó chịu. Bức tượng đá dịch chuyển sang một bên lúc bà hô mật khẩu, sau đó, họ cùng nhau leo lên phòng cụ Dumbledore. Ông cụ đã ngồi sẵn tại bàn làm việc từ lúc nào, vẻ mặt cực kỳ trấm trọng khi ông ra hiệu cho Harry ngồi xuống. McGonagall tiến tới đứng bên cạnh bàn Hiệu Trưởng. "Trà chứ, Harry?" Dumbledore mời. "Giọt chanh nữa chứ?" "Vâng, cảm ơn". Harry lịch sự đáp, biết khôn thì lúc nào cũng nên chấp nhận bất kì thứ gì cụ Dumbledore ban tặng. "Cậu Potter". McGonagall cất lời vừa lúc Harry nhận lấy viên kẹo chanh cùng tách nước trà. "Từ trước cho tới nay cậu vẫn luôn được đặc ân cho nhiều tự do, quyền lợi ưu tiên và trách nhiệm hơn hẳn mọi học viên khác trong suốt lịch sử thành lập ngôi trường này. Tính đến tối hôm nay cậu đã làm rất tốt nghĩa vụ hoàn thành các sứ mệnh được giao dù với tuổi đời còn rất trẻ. Tuy nhiên, cung cách cậu xử sự khi nãy thật khó mà tha thứ được. Hùng hổ hậm hực rời khỏi cuộc họp tại Bộ Pháp Thuật, nhất là đối với một buổi họp quan trọng như tối nay đây, cộng thêm sự có mặt của đại diện chính phủ muggle, không mang lại tác dụng gì hơn là chứng tỏ cậu vẫn còn là một đứa trẻ nóng nảy, bộp chộp. Bộ cậu không nghĩ ngợi gì lúc ấy hay sao?" "Con chỉ muốn kết thúc một cuộc đối thoại nguy hiểm trước lúc bất cứ chuyện gì có khả năng gây nguy hại cho thế giới phù thủy được định đoạt". Harry thành thật trả lời. "Chính phủ muggle chẳng thể nào được phép can thiệp vào cộng đồng phù thuỷ chúng ta, nhất là ở giai đoạn hiện nay, khi mà Voldemort đang trong tiến trình trốn chạy thay vì tấn công". "Sao cậu lại tin chắc rằng như vậy, Harry". Dumbledore từ tốn hỏi. "Voldemort bắt đầu chiến dịch của mình nhiều năm trước đây dựa trên ý tưởng bảo vệ giới phù thuỷ khỏi sự xâm phạm của giới không-pháp-thuật". Harry đáp một cách chậm trãi và bình tĩnh. Đã đến lúc đặt một số lá bài lên bàn, cậu chỉ ước sao Draco ở bên cạnh mình vào chính lúc này đặng lên tiếng cảnh báo rủi cậu lỡ nói gì quá đà. "Đồng bọn hắn thường ghét dân muggle cũng như những người xuất thân từ các gia đình muggle. Hắn lợi dụng lòng thù hận và ngay cả nỗi sợ hãi từ những phù thuỷ và thầy pháp thông thường để mà thu thập thêm lực lượng, những người mà nếu không phải vì mấy lí do đó sẽ chẳng bao giờ chịu theo phe hắn, tiếp đến, dẫn dụ họ lạm dụng Ma thuật Hắc ám cho đến khi tiêu chí ban đầu phai dần đi, nhường chỗ cho sự khao khát quyền năng những khi họ tra tấn hay hạ sát kẻ khác". "Một nhận định rất chuẩn xác". Dumbledore gật gù. "Tôi đoán là nhà Malfoy đã giải thích khá nhiều cho cậu". "Vâng, đúng vậy, bao gồm cả động lực ban đầu thúc đẩy họ cùng với các cạm bẫy họ mắc phải, những cái bẫy mà giờ đây họ đang cố thoát khỏi". Harry nói. "Không phải dễ, nhưng họ vẫn ráng, đặc biệt là Lucius, và những cựu bằng hữu Death Eater khác cũng đang trông về nơi họ như gương mẫu trong vụ này". "Và đó cũng chính là mục đích vì sao cậu giữ nguyên ý định khuyến khích việc bọn họ tiếp tục giữ liên lạc với nhau". Dumbledore nói rõ suy nghĩ trong đầu mình. "Vâng, vâng, tôi có thể nhìn ra giá trị trong chiến lược này. Tôi sẽ đảm bảo tăng cường liên hệ giữa họ từ giờ trở về sau, nhưng tạm thời ta hãy quay lại với lý giải của cậu, Harry". "Ưm, để xem". Harry bảo, ra chiều suy nghĩ để che giấu vẻ ngạc nhiên. "Lần này tình hình đổi thay rất nhiều. Người ta biết rằng Voldemort căm phẫn dân muggle và những người có cha mẹ muggle, nhưng họ chẳng còn xem hắn như đang ra sức bảo vệ thế giới phù thuỷ như lần đầu tiên nữa. Họ chỉ thấy những nỗi kinh hoàng gieo rắc bởi hắn cùng đồng bọn. Điều này làm cho nỗ lực tuyển mộ thêm tay sai của hắn phần nào mất đi hiệu quả, đại đa số chỉ những ai ham muốn sức mạnh, quyền lực và sẵn sàng trả mọi giá để đạt được chúng mới chịu nhập bọn với hắn. Thế nên hắn mới rút lui sang Châu Âu lục địa vì chỉ ở nơi ấy hắn mới chiêu binh được dễ dàng hơn. Mọi thứ sẽ khác ngay nếu nhà nước muggle cùng quân đội dính tay vào. Nó tăng cường cơ hội Voldemort dụ dỗ thêm nhiều người về phe hắn, những người không nhất thiết phải thấy thích thú với việc chém giết nhưng cũng không hề muốn sống dưới sự cai trị của chính quyền muggle. Quá nhiều người vẫn còn lưu tâm đến các cuộc thiêu sống, các gia đình tan rã chỉ bởi tư tưởng lệch lạc của dân muggle trong quá khứ. Tụi con được học về chúng tại ngôi trường này như một phần của lịch sử chúng ta và việc can thiệp này chỉ góp phần gia tăng lực lượng ủng hộ Voldemort thôi". "Thế phản ứng của cậu tối nay không phải do ghét bỏ muggle à?" McGonagall nghiêm giọng, nhìn xuống Harry như phán xét. "Tại sao con lại làm vậy cơ chứ?" Harry hỏi, nét ấm ức hiện lên trên khuôn mặt. "Hermione Granger là một trong những người bạn con thân nhất!" "Dĩ nhiên, Harry, dĩ nhiên". Dumbledore nhẹ nhàng nói. "Vậy hãy giải thích tại sao cậu rời bỏ cuộc họp trong cung cách bức bối thay vì nói lên những dòng suy nghĩ trên". "Vì nhà ngoại giao muggle vẫn còn đó". Harry đáp. "Rõ ràng là hắn tán thành chuyện tăng cường kiểm soát, quản lí nội bộ phù thuỷ, mà hắn cũng sẽ không chịu hiểu cơ sở chiến thuật của chúng ta. Fudge thì y như con rối, hắn e sẽ bị mất uy nghiêm cho nên mới chạy đi cầu cứu dân muggle với hy vọng giữ lại chút quyền uy, còn những phù thuỷ và pháp sư khác chẳng ai dám công khai đối chọi với hắn cả. Tuy nhiên, với sự vắng mặt của con tại cuộc họp, Fudge sẽ chẳng làm được gì mà không đánh mất uy tín với mọi người, mà hắn cũng hiểu điều ấy. Hắn sẽ trì hoãn sự việc lại với nhà cầm quyền muggle cho đến khi ít nhất là hắn ra vẻ như đã thuyết phục được con ủng hộ vấn đề can thiệp chính trị. Con sẽ không để cho chuyện này xảy ra". "Cậu thật sự vững tin vào tầm quan trọng của mình đến vậy sao?" McGonagall hỏi bằng giọng điệu bất mãn. "Không". Giọng Harry sắc lạnh. "Con đặt cược vào sự tin tưởng của họ vào tầm quan trọng nơi con". "Một cách nhìn khá là... chững chạc". Dumbledore nói sau một thoáng yên tĩnh. "Tôi phải công nhận rằng chỉ trong vòng một năm qua, cậu đã trưởng thành nhiều hơn là tôi trông đợi" "Thầy đã trao cho con rất nhiều năm tuổi thơ rồi, Albus". Harry đáp. "Mặc cho tất cả mọi thứ đã diễn ra, thầy vẫn cố cho phép con được sống an lành như một đứa trẻ bình thường khác. Khoảng thời gian yên bình đó đã kết thúc lúc Sirius chết. Con đã nhận được nhiều sự giúp đỡ từ Draco và những người khác để lớn lên và vững vàng hơn, và con cũng nhận ra rằng nếu cố gắng hết mình, con thật có thể làm được nhiều hơn là con những tưởng". "Dù gì chăng nữa, tôi vẫn mong những năm học cuối cùng của cậu cũng được giống như bao đứa trẻ còn lại". Dumbledore khẽ thở dài. "Nhưng tôi cũng không dám chắc rằng sẽ có em học sinh nào tại ngôi trường này tận hưởng được hoàn toàn những năm tháng tuổi trẻ cuối cùng trong giai đoạn nguy biến hiện tại". "Đó cũng là nguyên cớ vì sao thầy thay đổi điều kiện Hogswart sao cho thích nghi với thời thế bây giờ". Harry thừa nhận. "Voldemort bị tiêu diệt nhanh chóng chừng nào thì mọi chuyện sẽ quay trở lại nề nếp cũ sớm chừng ấy". "Tôi tán thành với cậu ở điểm này, Potter". McGonagall thoáng cười, rốt cuộc bà cũng chịu ngồi xuống ghế. "Sau khi đã nghe xong những lời giải thích từ cậu, tôi nghĩ tôi phải đồng ý với luận cứ cậu đưa ra, Harry". Albus Dumbledore tiếp tục sau khi McGonagall đã yên toạ. "Tôi chỉ mong... phong cách xử sự của cậu khác đi chút đỉnh, càng mong cậu chia sẻ lối suy nghĩ của mình với tôi hoặc với giáo sư McGonagall đây". "Cảm ơn, Albus". Harry thở phào. "Buổi họp với Hội Phụng Hoàng như thế nào rồi?" "Chúng tôi nhận được rất nhiều manh mối liên quan tới nguyên nhân đằng sau sụp đổ của lực lượng đồng minh Voldemort". Dumbledore đáp, chấp nhận thay đổi đề tài. "Nghe đồn thì ai đó đang cố tạo lập vị thế ngay chính tại nước Anh và tổ chức một đảng Hắc Ám mới. Ngày càng có thêm nhiều bằng chứng rằng vụ này dính líu đến nhạc phụ tương lai của cậu". "Đa tạ Merlin". Harry nói, gắng thả lỏng bản thân sau một lúc nín thở hồi hộp vì cơn hoảng sợ nhất thời chiếm lĩnh cơ thể cậu. "Xin lỗi?". Dumbledore chau mày. "Tôi cứ nghĩ việc này sẽ khiến cậu lo âu, thay vì vui sướng". "Lí do duy nhất mà nó không phiền lòng con, thầy Albus, là vì con hoàn toàn nắm bắt được nhất cử nhất động của Lucius". Harry bình thản. "Ông ấy được con hết lòng hỗ trợ trong chuyện này. Con với ông ấy chỉ đợi cho đến khi có được vài tín hiệu khả quan mới báo lại cho thầy biết". "Ông ta đang mưu tính chuyện gì?" McGonagall ngờ vực. "Lucius đang tiếp cận và trò chuyện với các đồng bọn cũ, nói với họ rằng với tư cách là nhạc phụ tương lai của đứa-trẻ-sống-sót, ông ấy sẽ gây ảnh hưởng lên con, gửi gắm thông điệp ban đầu về việc triệt tiêu sự phụ thuộc vào muggle mà không phải động đến vũ lực. Lucius sẽ thuyết phục họ tin rằng một ngày nào đó con sẽ gia nhập hàng ngũ Bộ Pháp Thuật và sẽ thu gom đủ quyền lực tạo nên những thay đổi lớn lao mà chẳng cần phải dùng tới Ma Thuật Hắc Ám. Con đã cam kết với Lucius rằng con sẽ luôn lắng nghe mọi lời cố vấn từ ông ấy, nhưng điều đó không có nghĩa là con phải làm theo chúng. Ông ấy cũng hiểu vậy, nhưng sẽ không nói rõ cho những người khác biết sự thật". "Chuyện này giải thích được rất nhiều thứ". Dumbledore mỉm cười. "Một kế hoạch tầm cỡ, đáng giá như của chính Salazar Slytherin vậy". "Sáng kiến của Draco" Harry nói. "Nếu ta ban cho họ đủ lý lẽ để tin rằng ý kiến họ đưa ra sẽ được quan tâm mà không cần đến vũ lực thì lí do duy nhất còn sót lại để hỗ trợ Voldemort chỉ có thể là vì bạo lực". "Dù vậy vẫn rất mạo hiểm". McGonagall nhận xét. "Nhưng lại cực kỳ hữu ích". Dumbledore thêm vào. "Hầu hết bọn họ sẽ không ủng hộ tôi bởi ai cũng rõ tôi yêu thích dân muggle. Harry, mặt khác, với tư cách là hôn phu của Draco Malfoy, lại đáng tin cậy hơn. Quá khứ cậu ấy làm an lòng những người bên phe ta, còn hôn ước với gia tộc Malfoy lại tạo cho phe bên kia niềm hy vọng, rằng họ sẽ có một đại biểu khả dĩ khiến Voldemort trở nên vô dụng. Thế cậu có tính bứơc vào sự nghiệp chính trị gia không?" "Không". Harry trả lời. "Con sẽ giữ nguyên các mối liên hệ quen biết nhưng vẫn muốn hoàn tất khoá tập huấn Auror, sau đó làm vài chuyện gì khác nữa. Con sẽ giữ một chức vụ cố vấn nào đó trong Bộ để các cựu Death Eater an tâm rằng con vẫn còn tầm ảnh hưởng họ cần". "Tốt, tốt". Dumbledore bảo. "Cậu đã nghĩ thấu đáo vụ này. Tôi đoán cậu cũng nhận được góp ý từ Draco và mấy người khác trong công cuộc xây dựng chiến lược trên. Dù thế, cậu vẫn phải khá cảnh giác. Lucius Mallfoy cùng đồng bọn so với những kẻ hồi cậu còn theo học năm hai ở Hogswart vẫn là một chứ chẳng phải ai khác". "Con biết chuyện đó, Albus, và con rất thận trọng". Harry nói ngắn gọn. "Còn gì nữa không? Con vẫn còn phải chuẩn bị đề cho các bài kiểm tra cuối năm". "Cậu nhắc đến vấn đề này cũng thật đúng lúc". Dumbledore nói trong lúc McGonagall cười khúc khích. "Hãy nói cho tôi nghe, cậu có thích công việc giảng dạy năm nay không?" "Thành thật mà nói, con rất thích". Harry đáp. "Không những thế, con còn xem nó như sự nghiêp tương lai chỉ sau nghề Auror" "Suy nghĩ chính chắn". McGonagall khen ngợi. "Tôi từng hứa tôi sẽ làm mọi điều có thể để được thấy cậu trở thành Auror vào năm ngoái. Tôi vẫn chưa thay đổi quan điểm trên, nhưng tôi cũng nghĩ cậu không biết chừng sẽ xuất sắc trong công việc thầy giáo dạy môn Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám". "Cảm ơn". Harry cười. "Draco cũng thích con làm thầy giáo hơn là Auror. Cậu ấy cho rằng vậy sẽ an toàn hơn". "Vậy thì tốt, đội ngũ giáo viên vừa qua đã họp mặt với nhau nhiều lần". Dumbledore vừa nói vừa mỉm cười. "Hiểm hoạ từ Voldemort đã suy giảm so với hồi đầu năm học, nhưng chúng tôi vẫn tin rằng hắn sẽ quay lại không bao lâu sau. Hắn bị ham muốn thống trị đất nước này ám ảnh và sẽ chẳng chịu mãi mãi rời bỏ nó. Thành ra, chúng tôi đã quyết định sẽ duy trì khoá huấn luyện tự vệ tăng cường. Năm tới đây, giáo sư Lupin sẽ phải đứng dạy thêm vài lớp học và với những hoạch định hiện nay, xem ra ông ấy sẽ rất bị bó buộc với thời gian. Chúng tôi đã bàn về chuyện này với Bộ, và rất muốn trao cho cậu vị trí giáo viên bộ môn Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám năm học tới cho các trò năm nhất và năm nhì". "Nhưng... nhưng con vẫn chưa tốt nghiệp mà!". Harry sững sờ, cậu lắp bắp. "Bộ Pháp Thuật đòi hỏi vài điều kiện trước khi chịu cấp cho cậu giấy phép giảng dạy cho năm học sau. Trước hết, cậu cần phải qua được kì thi N.E.W.T dành cho các môn Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám, Bùa Chú, bộ môn Biến và cả Độc Dược". "Nhưng kì thi N.E.W.T năm nay vừa mới qua rồi?" Harry thốt lên. "Đúng thế". Dumbledore đồng tình. "Một đợt kiểm tra đặc biệt sẽ được xếp đặt vào tuần lễ thứ nhì của kì nghỉ hè. Cũng như cậu đã từng nhìn nhận cách đây không lâu, các lớp học bồi dưỡng đã giúp cậu chuẩn bị sẵn sàng cho kì thi khó khăn này. Tôi tin chắc rằng cậu sẽ đạt được điểm số cao, tất cả các giáo viên trong trường đều thấy thế. Draco cũng đạt đủ kiến thức cho các lĩnh vực trên và chúng tôi sẽ gọi cậu ấy tới đây vào ngày mai để bàn tiếp chuyện này. Chúng tôi định sẽ giao cho cậu ta vị trí Phụ Tá cho lớp Độc Dược của giáo sư Snape để giúp ông ấy tham gia vào những hoạt động khác ngoài phạm vi trường học. Nếu cậu chấp thuận, cậu sẽ đảm nhận đứng lớp cho các trò năm nhất và năm hai môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám. Đậu được kì N.E.W.T sẽ miễn cho cậu khỏi phải lấy những lớp đó vào năm tới. Dù thế, cậu vẫn phải theo học Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí, Thảo Dược Học cùng những môn tự chọn khác. Cậu sẽ phải học thêm một tiếng mỗi ngày lần lượt với nhiều giáo viên khác nhau cho các môn cậu đã đạt đủ điểm chuẩn ở N.E.W.T. Tôi dám chắc là cho đến lúc cậu tốt nghiệp và rời khỏi Hogswart vào cuối năm sau, cậu sẽ hoàn thành hầu hết những gì cần kíp cho chương trình đào tạo Auror". "Con... Tốt quá!" Harry há hốc mồm lúc cụ Dumbledore vừa dứt lời. "Con đồng ý!" "Tôi biết ngay là cậu sẽ chịu". Cặp mắt kiếng Albus Dumbledore đeo long lanh cùng với nụ cười trên gương mặt ông. "Jeremy sẽ đưa giấy tờ thủ tục cho cậu kí cùng thời gian biểu cho các kì thi mùa hè này ngay sáng ngày mai. Chúng tôi sẽ tiếp chuyện cậu Draco trước giờ điểm tâm. Tôi sẽ cảm kích nếu cậu đợi đến khi ấy mới tiết lộ cho cậu ta biết tin mừng này. Tôi muốn làm Draco ngạc nhiên". "Đương nhiên!". Harry nhếch mép. "Draco sẽ nổi cáu, sau đó chúng con sẽ cãi nhau rồi thì lại phải làm lành. Lúc nào cũng thú vị cả!" "Cậu Potter, làm ơn!" McGonagall cười mỉm chi. "Xin lỗi, thưa giáo sư!" Harry đáp với nụ cười toe toét của riêng mình. "Rất tốt, Harry". Dumbledore bảo. "Sao cậu không lên giường ngủ sớm hôm nay. Ngày hôm sau sẽ rất bận rộn đấy". "Vâng, thưa thầy!". Harry vừa cười nhăn răng vừa đứng dậy rời đi. Cậu cảm thấy khoan khái tới mức tức tốc chạy ù về phòng mình ở với Draco. Cậu hô khẩu hiệu rồi lẻn nhanh vào bên trong ngay khi bức chân dung chắn cửa vừa hé mở. Căn phòng tối thui, lửa lò sưởi cũng sắp tàn lụi hết, cậu có thể lờ mờ nhận ra dáng hình Draco nằm co ro trên giường khi bước vào phòng ngủ. Tránh gây tiếng động, Harry cởi bỏ quần áo rồi bò lên giường nằm bên cạnh người yêu tóc vàng. Lúc ép chặt người mình vào người Draco dưới lớp chăn ấm, Harry ngờ ngợ có điều gì bất ổn. Toàn bộ cơ thể Draco run nhẹ, cổ họng khẽ rên rĩ. Tâm trạng thoải mái liền tan biến khi tâm tư lo lắng ùa vào trí não cậu. Cậu khẽ lay Draco tỉnh, dịu dàng thì thầm vào đôi tai kia cho đến khi cặp mắt xám mở ra. Trông chúng thật hoảng loạn, ứơt đẫm những giọt nước mắt chưa kịp chảy xuống và Harry biết ngay chuyện đã xảy ra. "Lại cơn ác mộng đó nữa à?" Harry hỏi, giọng đầy quan tâm. "Ừm". Draco thì thào, hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt. Harry âu yếm lau chúng đi rồi hôn nhẹ lên trán Draco. "Cưng ạ, cậu buộc phải giết mụ ta". Harry bắt đầu hôn lên khắp mặt Draco. "Cậu chỉ làm điều nên làm". "Tớ biết, nhưng tớ vẫn cắn rứt khi biết rằng chính tớ đã lấy đi sinh mạng mụ" Draco nhỏ nhẹ đáp. "Bellatrix Lestrange đáng tội chết". Harry gằn giọng. "Cậu không phải người xấu chỉ vì cậu giết mụ ta. Cậu nhất thiết phải làm vậy, và tớ yêu cậu bởi vì cậu đã chịu thay tớ cái cảm giác tội lỗi này". "Ôi, Harry". Draco buột miệng khi môi cậu chạm vào môi Harry. Nụ hôn nảy sinh như sự kết nối cần thiết giữa hai cơ thể. Qua nó, Harry lại được dịp thể hiện niềm đam mê cùng tình yêu cậu dành cho Draco, cùng lúc ấy, nỗi lòng khẩn khoản cho một sự trấn an về mặt tinh thần của Draco dần chuyển sang sự đòi hỏi cho một thứ gì đó khác hơn. Trường học, chính trị, chiến tranh, chết chóc, kể cả các vị trí dạy học trong tương lai tất cả như bốc hơi khỏi tâm trí Harry khi cơn mê say lắp đầy đầu óc cậu. Hai bàn tay Draco lướt nhanh khắp thân thể Harry, một lần nữa khẳng định quyền sở hữu mọi bộ phận trên người cậu. Nhiều giờ sau, kiệt quệ theo kiểu chỉ Draco nhà Malfoy mới khiến cậu mệt đến như vậy, Harry Potter chìm vào giấc ngủ say, hài lòng với cuộc đời và thế giới chung quanh mình.

0 nhận xét
Chương 41: Lễ bế giảng không như mọi năm
Ngày cuối cùng năm học thứ sáu của Harry Potter tại Hogswart, Học Viện Ma Thuật và Pháp Thuật, rực rỡ chói lọi ánh hoàng kim, với chim chóc hót vang, cùng hàng tá những dịp đền bù tình cảm với tên Draco Malfoy. Draco vẫn còn giận lắm vụ Harry không chịu cảnh báo trước về việc cụ Dumbledore trao cho cậu công việc giảng dạy hồi tuần trước. Cảnh tượng cãi vã ở Đại Sảnh Đường ngay giữa bữa ăn trưa đã rất tưng bừng khói lửa, khởi đầu cho nhiều đợt gây gỗ khác giữa hai đứa, khiến bọn chúng phải bù đắp cho nhau gần như mỗi ngày. Làm huề với nhau thông qua chuyện ấy vừa hiệu quả vừa là một cách giết thời gian thú vị. Harry đeo một nụ cười rạng rỡ trên gương mặt suốt giờ dùng điểm tâm hôm ấy. Ngay cả màn cãi lộn giữa Ron với Hermione cũng chẳng làm nó suy chuyển. Ron cứ mãi nhì nhằng rằng cu cậu muốn Hermione lấy mình, còn Hermione thì cứ khăng khăng từ chối bởi cô không muốn đi quá quan hệ tình bạn. Cô định sẽ bỏ vài tuần lễ hè ra để tới thăm bà Neville. Dạo gần đây ngày nào bà cũng viết thư liên lạc với cô. Bà già tội nghiệp đã thật thê thảm sau khi Neville mất đi, và điều duy nhất bà có thể bám víu vào giờ đây chỉ còn là đứa trẻ mang họ Longbottom trong bụng Hermione. Giờ Độc Dược cuối cùng trôi qua suôn sẻ với không sự kiện gì đặc biệt, ngoài chuyện Snape cứ mãi hăm doạ rằng sẽ tăng cường thêm số lượng bài tập hè lão vừa chuẩn bị xong cùng những thứ lão mong đợi khi lũ học sinh quay về đối diện với kì thi N.E.W.T năm bảy. Dù vậy, nụ cười của Harry vẫn cứ trơ trơ, điều này chỉ càng làm lão thêm điên tiết. Vâng, bây giờ thì họ đã thân với nhau hơn, nhưng trong lớp học, Severus vẫn muốn giữ nguyên tình trạng cũ, thành ra gương mặt tươi cười trơ trẽn của Harry chỉ tổ khiến lão ta khó chịu vô cùng. Trong giờ Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám dành cho năm nhất, lúc cậu đương phân phát bài về nhà cho kì nghỉ hè (tin tức về việc cậu được chỉ thị dạy tiếp năm nhì vẫn chưa được công bố mà phải đợi cho đến Lễ Phân Loại năm sau), cậu có khách. Nói chính xác hơn là tổng cộng hai tên. Cả hai đều mặc những chiếc áo choàng đen cùng mặt nạ Death Eater. Chúng tiến vào bên trong căn phòng với đũa thần lăm lăm trên tay. Trước khi chưa tên nào kịp tung thần chú về phía cậu, đám học sinh của Harry đã phản ứng ngay. Hàng chục câu Expelliamus cùng thần chú Stupefy đập vào hai tên ngay trước cả lúc Harry quay người lại đối diện với kẻ lạ xâm nhập. Cậu đảo mắt khắp lớp, toàn bộ hết thảy các em học viên mười một tuổi đã đồng loạt đứng lên với đũa thần được rút ra và tất cả đều thở hồng hộc. "Xuất sắc!" Harry la lớn, khen ngợi hai nhà Ravenclaw cùng Hufflepuff khi cậu rút đũa ra đánh thức hai dáng người nằm bất tỉnh nhân sự trên sàn. Crabbe và Goyle giở bỏ mặt nạ lúc tỉnh dậy, đứng thẳng người rồi liếc nhìn Harry hậm hực. "Lần sau đi mà kêu đứa khác!" Crabbe tuy gầm gừ nhưng vẫn mỉm cười. Goyle chỉ khẽ lắc đầu chán ngán. Lũ học trò nhìn chằm chằm vào bộ ba với miệng há to ngỡ ngàng. "Đó là bài kiểm tra cuối năm của các trò". Harry vừa cười vừa bảo chúng. "Tất cả đều đủ tiêu chuẩn lên lớp. Khoan hãy nổi nóng, mà nghĩ thử xem: Trước khi năm học này bắt đầu, các trò sẽ phản xạ ra sao khi nhìn thấy một Death Eater, so với hành động ngày hôm nay? Liệu khả năng tự vệ của các trò có tiến bộ hơn trước chứ? Cô Tomlinson?" "Thưa thầy, con chưa từng nghĩ là con sẽ..." Cô bé nhà Hufflepuff lắp bắp. "Trò chưa từng nghĩ là sẽ có thể đứng lên mà hô thần chú khi vừa thoáng thấy bóng một tên Death Eater, phải vậy không?" Harry hỏi cô. Crabbe và Goyle cùng đưa nhau tới bệnh xá. "Không". Cô học sinh năm nhất trả lời. "Con thật không tin mình lại làm được. Vừa mới thấy họ là con ra tay liền lập tức". "Đó cũng là điều tôi hy vọng sẽ nhìn thấy từ cô cậu". Harry nói. "Có lẽ các trò hiện giờ vẫn chưa thể một chọi một với chúng, nhưng mọi người vẫn còn đến những sáu năm rèn luyện. Tất cả mọi thứ các trò cần biết lúc này chỉ là làm cách nào để tự bảo vệ mình. Bao nhiêu người trong số cô cậu đã có thể thoát ra khỏi căn phòng này đặt trừơng hợp đây là cuộc tập kích thật?" "Tất cả chúng con" Micheal Jenners nhà Ravenclaw tự hào. "Rồi sau đó?" Harry hỏi. "Chúng con sẽ tụ lại thành nhóm với các học sinh lớp lớn". Micheal gật đầu đáp. "Wow, những giờ tập huấn quả thật rất hữu ích" "Chính vì vậy tôi mới phải luyện tập Quidditch hoài". Harry tiếp. "Dù cho sở hữu được tài năng Tầm Thủ bẩm sinh như tôi, các trò cũng vẫn phải thực hành nhiều để hoàn thiện nó, siêng năng rèn luyện có thể biến một cầu thủ hạng xoàng trở nên giỏi giang. Thật tình mà nói, một người có khiếu sẽ thua một người bình thường nếu không thường xuyên tập luyện. Thế nên tôi giao bài tập hè cho cô cậu vì tôi muốn cô cậu thực hành trong thời gian hè để khỏi phải mất thì giờ ôn tập lại vào đầu năm tới" "Ai sẽ dạy tụi con năm sau?" Tomlinson thắc mắc. "Với trường Hogswart cùng chức giáo viên dạy Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, không ai dám chắc cả". Harry đáp. "Lớp học hôm nay tan sớm" Lớp Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám tiếp theo còn khá hơn. Fred và George xung phong giả dạng Death Eater. Trình độ đám nhà Gryffindor với Slytherin có phần cao tay hơn một chút, nên cậu phải vô hiệu hoá nhiều hơn là chỉ hai câu thần chú thông dụng mà tụi lớp trước đã dùng. Lúc bộ ba rời đi dùng bữa, cậu bị hù sẽ phải gánh chịu nhiều trò trả đũa tai ác chỉ cho đến khi Harry doạ sẽ ngưng tài trợ cho một trong những sản phẩm đắt hàng nhất của hai anh em. Cặp song sinh câm ngay tức khắc. Tuy nhiên, chúng nhanh chóng chuyển sang than phiền về việc bị buộc phải xa rời cửa hàng mình cả năm nay. Harry chẳng buồn nghe chúng ca cẩm khi cả bọn bước vô Đại Sảnh Đường rồi ngồi xuống bàn dùng bữa trưa. Công chuyện làm ăn vẫn phát đạt nhờ những người bán hàng chúng mướn về quản lí tiệm. Chúng sẽ tạm giữ số nhân viên ấy trong lúc sáng chế nhiều phát minh tinh quái hơn. Không những thế, cửa tiệm lại ăn theo được phần nào tiếng tăm Trấn Thủ Viên của chúng. Nụ cười trên mặt Harry chỉ tắt ngấm khi Seamus nhắc gì đó về mấy tấm thiệp mời bọn chúng nhận được vài tuần trứơc. "Dĩ nhiên là bọn tớ đi". Fred nói. "Tưởng tượng nổi không..." George khởi sự. "....nguyên gia đình Weasley lại ở trong cư trang nhà Malfoy?" Fred kết thúc. "Đến cả Charlie cũng phải xin một ngày nghỉ phép từ Azkaban đặng đến đó..." "...và Bill còn đem theo Fleur". Fred chêm vào. "Kỳ cựu". Seamus lẩm bẩm. "Cha già Lucius chắc hẳn sẽ lên cơn đau tim đây!" "Sẽ không có ngạc nhiên...lý thú nào đấy chứ?" Harry hỏi, giọng u ám. "Harry này..." Fred lại bắt đầu. "Bọn tớ bảo với cậu là sẽ ráng hết sức làm tốt vai trò của mình". George chấm hết câu. "Thế mới đáng ngại". Harry nói vặn, nhoẻn miệng cười tiếp. "Ngoài ra, ba cấm tuyệt vụ đem theo đám thằng lùn trong vườn". Fred bảo. "Còn mẹ cũng chẳng chịu bỏ vào túi xách mớ Tàn Phá mụ Umbridge". George than. "Ôi Merlin". Harry thở dài. Ron cùng Hermione bước vào, vẫn còn nhăn nhó với nhau. "Ron, tớ đã cho cậu biết là tớ muốn dành chút thời gian ở nhà với ba và mẹ sau khi thăm bà Neville xong". Hermione ngồi phệch xuống dãy bàn. Ron ngồi cạnh Harry còn Hermione ở phía bên kia cậu. "Nhưng mặc dù vậy, sao cậu lại không thể ở chơi tại dinh thự Black cùng cả đám bọn tớ?" Ron vừa nài nỉ vừa cho thức ăn vào dĩa. Hermione vẫn chưa có biểu hiện mang thai gì rõ rệt nhưng đề tài này hiện đã được tranh luận một cách công khai. Harry chợt nhận ra Draco vừa xuất hiện và đang hăng say chuyện trò với Pansy và Blaise. Tuy thế, chúng vẫn liếc nhìn nhau và rồi thằng bé tóc vàng đi sang dãy bàn Slytherin đối diện. "Nghe này, cùng lắm là tuần lễ cuối ngay trước chuyến mua sắm đồ dùng học tập ở Hẻm Xéo!" Hermione nghiêm giọng. "Nhưng tớ sẽ vắng mặt gần như suốt cái tuần ấy!" Ron rên. "Thì cậu chính là cái người nằng nặc đòi xin vào thực tập với đội Chudley Cannon cho bằng được chứ ai!" Hermione gầm lên. Cô dùng dao đâm mạnh vào trái cà chua đỏ mọng rồi cắn mạnh vào nó, ngấu nghiến. "Tuyệt thật!" Ron làu bàu "Hay tớ sẽ tới thăm nhà cậu vậy?" "Trời ơi!" Harry nói rồi phá lên cười ha hả "Ron mà ở trong nhà dân muggle!" "Nghe có vẻ tai hoạ lắm đây!" Seamus khúc khích. "Này!" Ron hét. "Tớ có thể tự xoay sở để sống với muggle được nếu tớ muốn" "Ron, tớ không rõ liệu ba mẹ tớ sẽ...." Hermione tính nói tiếp nhưng rồi nhún vai. "Mình đợi đến hè rồi hẵng bàn tiếp, nhé?" "Được". Ron tán thành, cắm đầu vào dĩa thức ăn. Buổi trưa diễn ra bình thường sau đó. Các lớp Harry học buổi chiều chỉ toàn nói về đống bài tập hè cùng mấy thứ sinh hoạt cuối năm thường gặp. Hagrid cố tọng cho chúng mấy miếng bánh kem cứng như đá nhưng mọi người bảo rằng ai cũng vẫn còn no nê bởi bữa ăn trưa. Harry loay hoay mãi rồi cũng quẳng được cái bánh phần mình bằng cách giả vờ đánh rơi nó khi về lại toà lâu đài Hogswart. Cậu chỉ mong không ai phát giác việc vài viên gạch đột nhiên bị mẻ để rồi suy luận ra sự thật phía sau. Lễ Bế Giảng được cử hành tối hôm ấy, Harry phải đi gặp Draco trong phòng để thu dọn đồ đạc. Đương nhiên, cậu không được phép bén mảng lại gần mấy cái rương quần áo. Draco đã chịu bó tay mỗi khi bắt Harry thu xếp đồ đạc cho đàng hoàng, vậy nên cậu ta một mực nhất quyết phải tự mình làm chuyện này, với sự giúp đỡ của đũa thần cùng nhiều câu thần chú nội trợ mà Harry chẳng buồn học. Áo quần bay vèo vèo ngang phòng và tự xếp lại ngăn nắp trong hai chiếc rương. Sách học, bút lông ngỗng, lọ mực cùng nhiều thứ linh tinh vặt vãnh khác nhanh chóng nối đuôi. Draco sửa soạn xong hết cả, ngoại trừ mấy chiếc lễ phục chúng phải mặc cho buổi tiệc với lại quấn áo chúng dùng cho ngày hôm sau. Hai đứa vẫn còn dư thời gian để cùng tắm chung trước lúc tiệc tùng bắt đầu. Harry thấy vô cùng thoải mái khi ngồi trong lòng Draco, ngả đầu ra phía sau tựa vào ngực người yêu mình. Đó là thời khắc cuối năm thư giãn nhất cậu từng có. Voldemort dường như lúc nào cũng tới quấy rối suốt năm năm qua, tuy nhiên, năm nay coi bộ lại ngoại lệ. Tụi nó ăn vận thật chỉnh tề. Với hai thanh gươm dắt ngay thắt lưng và trong bộ dạng hoàn hảo, Harry với Draco cùng tiến vào Đại Sảnh Đường. Cả hội trường im phăng phắc lúc trông thấy chúng sánh vai bên nhau và rồi những tiếng hoan hô nổi lên. Hai người cúi chào cùng một lúc trước khi chia nhau ra về dãy bàn nhà mình. Phía trên đầu chúng, những tấm biểng trang hoàng màu vàng kim và đỏ rực tượng trưng cho nhà Gryffindor báo hiệu rằng Gryffindor lại giành được Cúp nhà. Dĩ nhiên, Slytherin chỉ thua đúng ba điểm suýt sao, và Harry sẽ chẳng bao giờ đi kể với ai rằng Draco chính là người lấy đi ba điểm ấy từ một em Slytherin năm Nhất ngay ngày hôm trước. Draco tự đánh mình bầm dập bấy nhiêu đó cũng đủ rồi. Bữa ăn tối xôn xao về các dự định hè. Đại đa số lũ năm sáu và năm bảy sẽ gặp lại nhau buổi chiều hôm sau tại nhà Malfoy, nhưng ai nấy cũng sôi nổi với nhiều kế hoạch giải trí. Việc đám tay sai Death Eater im hơi lặng tiếng vài tuần lễ vừa qua đã tạo nên không khí vui vẻ khắp nơi trong cộng động phù thủy, và gia đình nào cũng tính tổ chức tiệc mừng vào mùa hè này. Dinh thự Black sẽ thật đông khách bởi khá nhiều bạn bè tới chơi và nán lại. Xem ra giờ thì ai cũng biết đến ngôi nhà mới nơi Harry tá túc. Điều này giúp cậu thấy hạnh phúc hơn. Thay vì một mùa hè đơn độc lẻ loi trên phố Privet Drive, cậu sẽ được bao bọc bởi bằng hữu và bạn học. Cậu luôn mơ ước được trở thành một phần của giới pháp thuật, và bây giờ thì giấc mơ đó đã được thực hiện, cũng như khao khát có được ai đó kề vai sát cánh với mình. Năm học thứ sáu của Harry Potter tại Hogswart đầy rẫy những biến đổi, hiểm nguy và cả mất mát, như mọi năm học khác, nhưng đây lại là lần đầu tiên Harry thật sự cảm thấy bản thân mình thuộc về cái thế giới này. Đa phần nhờ vào tác động tích cực từ Draco nên cậu biết cậu mắc nợ bạn trai mình nhiều. Bữa tối sắp hết, mọi người chuẩn bị ăn món tráng miệng. Vào lúc ấy, Harry nâng nhẹ cây đũa thần bên dưới bàn ăn, hô lên lời chú khởi động món quà mà cậu đã miệt mài chế tạo với giáo sư Snape. Nó tới nơi chỉ mất chưa tới một phút. Tiếng gầm dữ dội đánh dấu cho sự xuất hiện huy hoàng. Khắp Sảnh Đừơng, các bàn tay lập tức chụp lấy đũa thần, nhưng khẽ thả lỏng khi cái bóng bạc hiện ra ở cánh cổng ra vào. Với độ dài khoảng hai gang, con rồng bằng bạc giang rộng đôi cánh, mỗi cánh dài một gang của mình. Cái đuôi mảnh khảnh phe phẩy lúc nó bay vào căn phòng. Cặp mắt bằng hồng ngọc phản chiếu ánh sáng từ các cây đèn cầy khi nó lần lượt bay quanh các dãy bàn, rồi tới dãy bàn giáo viên. Miệng nó khạc ra những tia lửa vàng lúc tiếp cận bàn nhà Slytherin. Toàn bộ Sảnh Đường trầm trồ thán phục trứơc vẻ đẹp của con vật. Con rồng bay vòng quanh dãy bàn ăn Slytherin hai lần trước khi đáp xuống bờ vai Draco. Nó bắt đầu phát ra thứ âm thanh dễ chịu khả dĩ làm mủi lòng bất kì ai nghe được. Rồng ta sải đôi cánh ra một lần nữa rồi mới chịu xếp chúng ra đằng sau lưng và ngoạm nhẹ vào lỗ tai Draco trứơc khi quấn chiếc đuôi mình ngang cổ cậu như muốn vạch định quyền sở hữu. Cậu bé tóc vàng kim đăm đăm nhìn vào đôi mắt đá quý ấy lâu thật lâu rồi đứng dậy cúi đầu cảm tạ Harry. Harry cũng đứng lên chào đáp trả, cặp mắt đầy vẻ tinh nghịch cùng nụ cười ma mãnh rộng mở trên mặt. Gương mặt Draco thể hiện sự hài lòng thích thú mà từ đó tới nay Harry chưa từng được thấy. Đó cũng là lúc tiếng gầm thứ hai vang dội cả khán phòng. Harry xoay người về phía cánh cổng để thấy con sư tử nhỏ, bằng vàng, dài hai gang chễm chệ tiến vào. Nó lay mạnh bờm khi tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào mình, rồi trườn vào bên trong Đại Sảnh Đường. Chúa sơn lâm bắt đầu từ dãy bàn nhà Slytherin, nhảy lên trên mặt bàn, ngang nhiên bước từ đầu này tới đầu kia, chỉ ngừng lại đặng cung kính cúi chào Draco trước khi chuyển khu vực bàn giáo viên. Nó quay sang trình diễn tại bàn nhà Ravenclaw rồi Hufflepuff, cuối cùng nhảy lên trên bàn Gryffindor, ngay sau đó lại há mồm cất lên một tiếng rống oai nghiêm khác. Bàn nhà Gryffindor như muốn nổ tung bởi các tràng vỗ tay rầm rộ lúc nó hướng về phía Harry. Với dáng đứng oai phong lẫm liệt, con sư tử dõi mắt xem xét cậu, gầm thêm tiếng nữa rồi nhảy lên vai Harry. Đoạn, nó cạ cạ cái bờm vàng kim vào cổ cậu và bắt đầu kêu gừ gừ. Harry chợt thấy như muốn ứa nước mắt, cậu đứng dậy, cúi người chào một Draco đang cười toe. Giáo sư Dumbledore chọn khoảnh khắc ấy để đứng lên, dẫn đầu cho tràng pháo tay dành cho cặp tình nhân. Khi tiếng hân hoan chìm dần, ai nấy đều ngồi xuống, nhưng cụ Dumbledore vẫn đứng đấy. Không gian như chìm xuống bởi sự im lặng trong lúc mọi người chờ đợi được nghe bài diễn thuyết bế giảng của ông cụ. "Hỡi các em học sinh, đội ngũ nhân viên và giáo sư". Dumbledore trịnh trọng. "Tôi không cho rằng ai đó đoán trứơc được các diễn biến phức tạp của tình hình năm học vừa qua. Cho tới nay, chúng ta chưa từng có được một dịp đáng giá như thế này để mà ăn mừng đồng thời cũng để mặc niệm cho những đau buồn đã xảy ra. Tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy tự hào về các học viên tại ngôi trường này như năm nay. Đối mặt với các trở ngại mà chẳng học sinh nào gặp phải ở tuổi mình, cô cậu đã đoàn kết lại và trở thành niềm hy vọng chiếu sáng cho toàn thể cộng đồng phù thuỷ khắp đất nứơc. Tôi tự hào vì mỗi một người trong số các trò, vì các trò đã cùng nhau làm nên kỳ tích này. Dù rằng kẻ thù hiện đang chịu tổn thất nghiêm trọng, nhưng hắn sẽ quay lại khiêu chiến chúng ta vào một ngày trong tưong lai" "Đừng xao lãng các bài học quý giá mọi người đã học khi quay về nhà hưởng thụ kỳ nghỉ hè. Hãy tận lực giải trí nhưng nên nhớ phải cẩn thận. Vẫn còn nhiều gian lao đang chờ chúng ta ở phía trứơc, và tôi mong sẽ nhìn thấy tất cả mọi ngừơi sống sót vượt qua mọi tai ương. Năm học tới, chúng tôi sẽ tiếp tục duy trì những thay đổi hiện nay, thành ra hãy chuẩn bị tâm lí sẵn sàng cho những thử thách sắp tới. Từ giờ đến đó, hãy uống mừng và vui tươi, và chúc một mùa hè tươi sáng!" Đại Sảnh Đường với kiến trúc kiên cố như lung lay, rung chuyển, bởi những tiếng hoan nghênh nhiệt liệt. Harry được công kênh ra khỏi hội trừong bởi đám học sinh nhà Gryffindor, theo sau là Draco trên vai lũ Slytherin. Tiệc tùng tại phòng sinh hoạt chung Gryffindor rất phấn khích và kéo dài đến quá nửa đêm. Dù Draco không có mặt ở đấy (cậu ta phải dự buổi tiệc riêng ở nhà Slytherin), Harry vẫn thấy cực kỳ sung sướng. Cậu mỉm cười khi nhìn thấy hình dáng Draco lết ra từ khu vực tầng hầm, cả hai nhìn nhau cười khoái chí trứơc lúc đi vào phòng ngủ. Bữa tiệc mừng riêng giữa hai đứa với nhau chỉ chịu kết thúc khi bầu trời đã tờ mờ sáng.




Chương 42: Phép mầu và súng đạn
Những năm qua, các dịp tàu xe lửa tốc hành Hogswart đưa đám học trò trở về nhà luôn mang tới cho Harry tâm trạng thểu não, u sầu và ảm đạm. Thế nhưng, năm nay, cuộc hành trình xuất phát từ Hogswart lại rất phấn chấn. Cậu chia cùng một toa với Ron, Hermione và Draco. Bộ tứ hăng say dàn xếp kế hoạch cho buổi tiệc dự định được tổ chức vào tối mai. Cha mẹ Hermione đã đồng ý cho phép cô bé ngủ qua đêm tại dinh thự Black, rồi sẽ tới đón cô sáng sớm hôm sau. Ron cũng nán lại tại căn phòng Harry chỉ dùng để tiếp thằng bạn thân tóc đỏ. Hermione cũng có phòng riêng ưu tiên cho những dịp cô viếng thăm. Mặc dù đáng lẽ chỉ vài người khách thường xuyên gặp mặt mới được phân cho chỗ ở riêng như thế này nhưng Harry muốn các bạn cậu xem dinh thự Black như ngôi nhà thứ nhì của mình. Pansy Parkinson cũng sẽ sống chung với chúng suốt kì nghỉ với căn phòng ngủ của riêng một mình nhỏ. Các bậc phụ huynh Parkinson thẳng thừng tuyên bố từ con bởi việc cô chối bỏ Chúa tể Hắc Ám Voldemort. Harry đã không ngần ngại mở miệng cung cấp cho nhỏ chỗ tạm trú. Nhỏ sẽ đảm nhận vai trò trợ lý cá nhân cho Draco. Jeremy cũng ở với chúng những ngày thường, tính từ tuần lễ thứ nhì sau khi mùa hè bắt đầu, và sẽ về với sinh hoạt gia đình vào những dịp cuối tuần. Thu nhập ổn định từ công việc trợ lý cho Harry không những đã giúp đỡ được tài chính nhà cậu trong giai đoạn túng quẩn mà còn cải thiện hơn đời sống vật chất của họ. Chuyến tàu hướng về ga xe lửa King Cross trôi qua với nhiều cuộc nói chuyện thật lâu với Micheal cùng hàng loạt những đứa Slytherin năm bảy khác. Hầu hết bọn chúng đều đã kiếm được việc làm như mong đợi, số còn lại vẫn đương tìm việc trong các lĩnh vực mà cả Harry lẫn Draco đều cần thêm liên hệ, quen biết. Khoảng hai chục phút trước lúc cập bến, Harry và Draco khoác lên người các bộ đồ muggle, vừa giấu đi mấy chiếc áo choàng phù thuỷ. Hai thanh gươm được chúng cột chặt trên nóc mấy chiếc rương đồ đạc còn mấy cây đũa thần thì giắt trong những chiếc túi áo được thiết kế đặc biệt. Sửa soạn xong, chúng nhập bọn cùng Hermione và Ron rồi cùng ngồi chờ đến lúc chiếc xe lửa kết thúc cuộc du hành. Sân ga nhanh chóng đông nghẹt vì lũ học sinh hùa nhau bước xuống xe đặng hội ngộ cùng người thân. Draco, Harry, Ron và Hermione đứng đợi hành lí. Toàn bộ đám nhóc nhà Weasley đều sẽ đi cùng với chúng về cư trang Black, bà Molly sẽ đến đó sau bằng phương thức sử dụng bột floo. Lúc Harry đang quan sát gã nhân viên nhà ga khiêng đồ đạc từ trên xe xuống, cậu bất chợt bắt gặp cặp mắt gã ấy. Chúng nhá lên thứ sắc thái nguy hiểm nào đó, khiến Harry đột nhiên cảm thấy rợn cả người. Phản xạ theo bản năng, cậu liền đút tay vào túi, lôi đũa thần ra và chỉa cây đũa thẳng lên trời. "BÁO ĐỘNG!" Harry hét, tay này dùng đũa phóng ra những tia chớp đỏ chói, tay kia chạm vào phù hiệu Trấn Thủ Viên đeo trên ngực. Đám người lớn tới đón con đông cứng người chẳng biết làm gì, nhưng lũ nhóc thì không. Các học sinh trường Hogswart phản ứng với một tốc độ nhanh đáng gờm. Lần lượt các bậc phụ huynh bị lôi vào bên trong những nhóm học sinh chừng hai mươi em hoặc hơn, rồi nhận được chỉ thị yêu cầu phải rút đũa phép ra ngay. Đám năm nhất và năm nhì tạo thành cốt lõi nhóm. Đám năm ba và năm bốn bao bọc xung quanh chúng trong khi mấy đứa lớp lớn hơn đứng chấn phía ngoài rìa. Thế trận trên đã không được tập luyện hoặc kể cả hoạch định trước, nhưng những đứa học sinh ở gần nhau nhất cùng tự hiểu mà tập trung lại, với đũa thần lăm lăm trên tay và tư thế sẵn sàng. Mọi chuyện diễn ra chóng vánh tới mức gã khuân vác chỉ kịp đứng thẳng người dậy sau khi đã đặt chiếc rương hắn đang vác xuống sàn, ngay cả tiếng vang từ lời cảnh báo của Harry vẫn chưa kịp chết hẳn thì tất cả các học sinh Hogswart, ai nấy đều đã vào vị trí và dàn xong mô hình chiến đấu. Đó cũng chính là lúc gã nhân viên bí hiểm rút đũa thần, tung lời chú tấn công Harry trong lúc sân ga King Cross lay chuyển dữ dội bởi hàng trăm bóng người mang mặt nạ dưới lớp áo choàng đen đồng loạt độn thổ chui lên từ mặt đất. Harry chỉ mới vừa cản được câu thần chú đầu tiên, thì một bộ dạng xuất hiện ngay trước mặt cậu với cặp mắt đỏ khát máu và nước da trắng bệch như xác chết. Bàn tay Harry lần nhanh tới thắt lưng, nhưng rồi nhận ra thanh gươm Gryffindor vẫn còn nằm trên nóc rương, lúc này vẫn đương kẹt trong đống hành lí trên toa tàu. "Sao thế Harry, nhà ngươi đoán biết trước được ta sẽ tới à?" Voldemort cất tiếng. Trận chiến ác liệt giữa học viên trường Hogswart, Học viện Ma Thuật và Pháp Thuật, đấu với bè lũ Death Eater, tay sai của Voldemort, chính thức mở màn. ~*~ Albus Dumbledore xoay người lại từ chỗ ông dõi theo bóng dáng em học sinh cuối cùng mang hành lí lên xe lửa, để đối diện với toàn thể giáo viên và nhân viên trường. Họ đang đứng thành hình bán nguyện xung quanh ông, chờ đợi một cách thiếu nhẫn nại cuộc họp thường niên sau mỗi lần kết thúc khoá học. Buổi họp kì này có khá nhiều đề tài tranh luận- từ việc sắp đặt các lớp học bồi dưỡng riêng cho Draco với Harry cho tới việc tăng cường hệ thống tường pháp thuật phòng thủ của ngôi trường. Trong lúc ngoài mặt vẫn bàn chuyện công với những người khác, tâm trí Albus phản chiếu lại mọi thứ đã diễn ra suốt năm qua, từ những lỗi lầm ông phạm phải cho đến các thành tích vẻ vang họ đạt được. Harry Potter đã lớn lên thành một chàng phù thuỷ trẻ tuổi, trưởng thành và chững chạc, điều mà bất kì người dẫn đường nào như ông đều phải lấy làm tự hào. Các biến đổi nơi cậu trai trẻ năm rồi quả thật rất tuyệt vời, nhưng nỗi nghi ngờ ám ảnh ông cụ chẳng hiểu sao vẫn còn đấy. Ảnh hưởng từ Draco Malfoy là nguồn cơ của sự thay da đổi thịt đó, tuy nhiên, vào thời điểm này vẫn chưa có dấu hiệu gì chứng tỏ rằng nó sắp đi ngược lại chiều hướng tích cực hiện nay cả. Dù vậy, ông vẫn không thể dẹp tan tâm trạng hoài nghi. Gia tộc Malfoy từ lâu vẫn luôn mang nhiều tham vọng, hơn thế nữa, lại gắn bó rất mật thiết với Nghệ Thuật Hắc Ám. Harry liệu sẽ thật sự lôi được họ ra khỏi màn đêm tội lỗi, hay sẽ bị cái bóng tối ấy gieo rắc mầm mống vào người. Dumbledore đã phạm sai lầm với Tom Riddle. Ông từng cho rằng mình đủ khả năng giúp cậu thiếu niên khắc phục được quá khứ đau thương cùng lòng thù hận đối với cha ruột mình và dân muggle. Ông đã nghĩ, rằng khi tốt nghiệp khỏi trường với thành tích xuất sắc như thế, Tom sẽ đi mà tạo nên những kì tích vĩ đại. Ông đã không lường trước được con đường đen tối cậu học sinh sáng dạ ấy lựa chọn. Liệu Harry có bứơc theo lối mòn đó hay không? Chuyện này để tương lai hẵn nghĩ tới. Harry chưa có biểu hiện gì là đang dính vào Nghệ Thuật Hắc Ám, vả lại, cậu ta còn giác ngộ và hướng thiện được Draco Malfoy, người mà Albus giờ đây mong mỏi rằng một ngày nào đó sẽ được thấy cậu trai tóc vàng trở thành giáo sư trừơng Hogswart. Draco rõ ràng sở hữu đủ chí cầu tiến cộng thêm nhiều năng lực khả dĩ giúp cậu tiếp nhận ngay chính chức vụ Hiệu trưởng trường của Albus. Cuộc họp sắp chấm dứt với việc hai nữ giáo sư Trelawney và Sprout trình bày về giáo án họ biên soạn cho năm học tới theo thông lệ, thì ông cảm nhận được sự rung động cảnh báo tình huống nguy cấp từ sợi dây chuyền mình đang đeo. Tính đến giờ này, Harry cùng các học sinh khác chắc hẳn vừa mới cập bến ở ga xe lửa King Cross. "Ai đó đang tập kích các em học sinh tại King Cross" Dumbledore bảo, vừa đứng bật dậy, đũa thần trên tay. Các giáo viên sau giây phút bỡ ngỡ, cũng vội vào vị thế và lôi đũa ra. "Sybil, lúc tôi tạm dỡ bỏ bức rào ngăn ngừa độn thổ, hãy chạy đến Bộ Pháp Thuật cầu xin viện binh Auror. Poppy, phần bà hãy lại bệnh viện St. Mungo, chuẩn bị một đội cấp cứu y tế sẵn sàng điều trị cho phe ta. Tất cả những người khác, hãy cùng tôi đến nhà ga" Dumbledore đảo mắt nhìn khắp phòng, chờ cho hết thảy mọi người đều đã gật đầu hiểu ý trước khi ông triệu hồi pháp lực bảo vệ trường Hogswart. Với cương vị Hiệu Trưởng đương nhiệm, ông nắm trong tay quyền điều khiển toàn bộ các bức tường phòng vệ, điều mà mụ Dolores Umbridge ngu xuẩn chẳng thể nào ngờ được. Chẳng mất bao lâu để ông cụ tháo gỡ phù phép chống độn thổ. Dumbledore lại gật đầu thêm lần nữa, tất cả mọi giáo sư biến mất kèm theo nhiều tiếng nổ nhỏ. Dumbledore nhắm mắt lại rồi rời bỏ toà lâu đài, nơi mà từ bấy lâu nay ông đã xem như nhà mình vậy. Khi Albus mở mắt ra, cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt ông cụ khiến tim ông suýt ngừng đập. Tom đang phóng tia sáng giết người về phía Harry, nhưng cậu trẻ Potter kịp thời né sang một bên, cùng lúc với ba đứa bạn học khác. Lời chú nổ tung ngay khi vừa chạm vào thành chiếc xe lửa tốc hành Hogswart, khoét thủng một cái lỗ to đùng. Quanh đấy, các nhóm học sinh đang chiến đấu chống lại các nhóm Death Eater. Phương thức tác chiến theo nhóm, ý tưởng của Draco Malfoy, mang lại hiệu quả nằm ngoài sức tưởng tượng của bất kì ai. Ở từng nhóm, đám năm năm cùng năm sáu tập trung lo việc chắn lại các câu thần chú nhắm vào chúng từ lũ Death Eater. Đám năm nhất, nhì và ba chú tâm vào việc tung những lời chú khá căn bản chủ yếu nhằm tước vũ khí hoặc đánh kẻ thù bất tỉnh. Đám thuộc hạ Voldemort, vì phải vất vả giải trừ quá nhiều bùa phép tung ra bởi các học sinh năm nhỏ, chẳng thể nào ngăn được sự công kích dồn dập từ các trò năm lớn. Cho đến thời khắc này, đã có hơn một phần ba lực lượng địch thủ bị đốn hạ, trong khi thiệt hại phe ta chỉ là vài chấn thương nhỏ do vài bậc phụ huynh vì hoảng sợ đã tự ý tách khỏi nhóm. Tâm trí Albus vội vàng chuyển sang thất bại lớn nhất trong đời ông, Tom Marvolo Riddle chuẩn bị tung lời chú hiểm độc tiếp theo. Đòn tấn công bởi Dumbledore đánh lạc hướng sự chú ý của Chúa Tể Hắc Ám, dù thế, nụ cười băng giá trên miệng Voldemort khiến bao tử ông cụ như muốn đóng băng. Chẳng đay nghiến hay chì chiết lẫn nhau, cả hai xông vào cuộc đấu tay đôi vẫn còn dang dở từ lần gặp trước, quyền năng toả ra từ các lời chú của đôi bên mạnh mẽ tới mức lấn át hết cả tính quyết liệt từ mọi thứ pháp thuật đang nổ ra xung quanh. Albus thầm mong sao Harry tới được chỗ cậu ta cất giữ thanh gươm Gryffindor trước khi quá muộn. Tom đã trở nên quá mạnh. ~*~ Tia sáng xanh lè chết chóc vụt qua vị trí Harry vừa tránh khỏi, cậu ngước lên chỉ để thấy Voldemort sửa soạn phóng thêm một tia khác. Tuy nhiên, trước khi kịp cử động, nhiều âm thanh độn thổ nổi lên, giúp cậu thấy an tâm hơn. Trong thoáng chốc, lời chú roi vọt xé không khí bay ngang qua đầu cậu, đánh vào người Voldemort. Mải mê đấu với Dumbledore, tên trùm phù thủy hắc ám quên hẳn Harry. Thanh gươm Gryffindor. Harry lăn người thoát khỏi tầm ảnh hưởng từ cuộc đấu một-chọi-một đang diễn ra. Ron, Hermione và Draco ở ngay bên cạnh lúc cậu bắt đầu tiến về phía toa xe chứa đồ. Cùng với nhau, chúng thận trọng băng ngang nhà ga. Ron cùng Hermione thay phiên nhau hoá giải mọi lời chú nhằm vào nhóm nhỏ này, còn Harry cùng Draco đốn hạ nhiều tên Death Eater cản đường. Một trong số các nhóm học sinh nhập bọn, tiếp sức với chúng, với Fred và George làm lãnh đạo. Tất cả bọn chúng mở ra một lối đi xuyên qua chiến trường để Harry có thể tới được toa hành lí. Vào lúc đó, lũ Death Eater mới ngộ ra thứ vũ khí duy nhất với khả năng giúp chúng áp đảo được các nhóm học sinh ngoan cường. Giống như đã thoả thuận từ trước, các tia chớp xanh giết người từ những tên Death Eater vẫn còn tỉnh táo. Hầu hết đều bị đám học trò né được, duy chỉ có hai vị phụ huynh xấu xố đã quá trễ nãi chẳng kịp chúi người xuống đất. Các câu thần chú không-thể-dung-thứ giờ đây tuôn ra từ mọi phía, khiếc các nhóm học sinh phải giải tán để tránh chúng. Tình hình chiến trận dường như đang có lợi cho phía Death Eater. Trong giây phút bấn loạn, Harry bị tách ra khỏi những đứa khác trừ Draco ra. Chúng vẫn nhích từ từ về chiếc xe lửa, đồng thời vẫn phải né đòn phép từ kẻ thù. Và rồi quân cứu viện đến. Một đội gồm khoảng hai mươi Auror với hơn ba mươi phù thuỷ thuộc bộ phận Hành pháp, tuồn vào sân ga bằng cổng vào pháp thuật, vừa phóng thần chú tới tấp vào đám Death Eater đang ngạc nhiên. Bốn trong số các Auror bị hạ gục ngay tức khắc bởi các lời chú giết người, cùng với năm nhân viên Hành pháp khác, nhưng lũ Death Eater trong thoáng chốc phải bận loay hoay tránh và đỡ đòn để có thể tiếp tục tung chú. Đám học sinh tập hợp trở lại, quay về với trận chiến, hỗ trợ đám người lớn đốn ngã thêm nhiều tên Death Eater nữa. Lại thêm một đợt tiếng nổ mới trong không khí, bốn chục tên Death Eater nhảy vào vòng chiến, trận đấu càng lúc càng khốc liệt. Harry và Draco rốt cuộc cũng đến được khoang hành lí và ngay lập tức nhìn thấy gươm chúng nằm trên nóc rương đặt gần lối đi. Harry nhảy vào bên trong, còn Draco lo bọc hậu, ngăn ngừa mọi lời chú phóng tới khi mà Harry thu hồi lại gươm mình. Chỉ sau vài giây, Harry đã chộp lấy thanh gươm Gryffindor, rút nó ra khỏi vỏ. Harry nhận thấy ánh gươm đổi ngay sang màu đỏ gay gắt, cậu biết lũ Cựu-giám-ngục đã kéo đến. Chưa kịp ra khỏi toa xe thì gã nhân viên khuân vác đã xuất hiện trước mắt cậu. Hắn nhếch mép nhìn chúng, Harry có thể cảm nhận được Draco tê người ra căng thẳng trong giây lát. Có bốn tên cựu-giám-ngục đằng sau lưng gã đàn ông, bọn chúng tiến về phía một nhóm học sinh lúc đương cứng người vì hãi hùng. Harry phản ứng liền ngay tại chỗ, lao nhanh tới chỗ lũ quái vật kia trong lúc Draco hô lên lời chú nhằm vào kẻ địch. "À, à, đây chẳng phải là kẻ đã giết chết vợ ta đó hay sao". Hắn bảo, và Harry nhận ra Rodolphus Lestrange. Harry rất muốn quay về kề vai sát cánh với Draco nhưng hiểu rằng cậu phải triệt hạ lũ cựu-giám-ngục trước khi có em học sinh nào tử nạn. Bỏ mặc trận đấu tay đôi bạn trai mình sắp phải đối đầu, Harry đụng độ với con vật xấu xa đầu tiên, cắt nó làm hai mảnh với thanh gươm trên tay, vừa la to hết sức bình sinh. Tổng cộng mười tên cựu-giám-ngục trên sân ga, nên Harry đã không thể hạ được hai tên cuối cùng trước lúc chúng sà vào hôn hai học sinh. Một người là dân Hufflepuff năm ba mà Harry chẳng biết rõ lắm, nạn nhân còn lại là Tomlinson, cô bé Hufflepuff năm nhất trong lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám cậu giảng dạy. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu khi Harry vung gươm xé toạc tên hung thủ vừa hãm hại cô. Cậu quỳ xuống bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay giờ đã nguội lạnh vào tay mình, chiến trận điên cuồng quanh cậu như chìm vào quên lãng cho đến khi tiếng hét từ Hermione lôi cậu về lại với thực tại. "MỌI NGƯỜI NẰM XUỐNG!" Giọng Hermione vang dội khắp nhà ga. Cô bé hẳn đã dùng pháp thuật tăng cường âm lượng giọng mình. Tất cả các học sinh cùng giáo sư lập tức làm theo, ngoại trừ Harry, hiện đã ở tư thế quỳ gối, và cụ Dumbledore, do bị kẹt cứng trong trận đấu với Voldemort. Harry ngước nhìn về phía tường rào và thấy được nguyên nhân vì sao Hermione đã cảnh báo. Binh lính muggle ào ạt xông qua bức tường chắn giữa hai thế giới, súng đạn lăm lăm trên tay. Hốt hoảng, Harry nhìn họ giơ cao vũ khí quân sự, các tia lửa thi nhau nhá lên từ những đầu súng và từ đó phóng ra các viên đạn tử thần. Death Eater bị đốn nhanh như rạ, nhưng Harry quay mắt nhìn về nơi Dumbledore đang bận đối phó với Voldemort. Như thể mọi thứ chậm hẳn lại, cậu chứng kiến cảnh toàn bộ các viên đạn chạm vào một dạng tường phòng vệ vô hình bao bọc quanh người Voldemort rồi bật trở ra. Dumbledore lại không xoay sở kịp và trong cơn khiếp đảm, Harry tận mắt thấy được các viên đạn bắn xuyên qua cơ thể ông phù thuỷ già. Máu phun ra từ nhiều chỗ trên người ông cụ lúc ông đổ sụp xuống sàn đất. Voldemort phá lên cười khoái trá, giọng cười khiến tâm can Harry sôi sùng sục bởi cơn giận dữ điên tiết trước nay cậu chưa từng thấy. Cậu vung mạnh thanh gươm Gryffindor, phóng các lời chú stupefy vào đội quân đang lấn chiếm dần khu nhà ga. Hermione chỉ đạo một nhóm học sinh làm theo tương tự. Chẳng mấy chốc, cả binh đoàn muggle đều tan tác bởi lũ Death Eater cũng phụ một tay cùng các câu thần chú giết người. Lúc tên muggle cuối cùng đã ngã xuống, đám Death Eater quay sang chiến đấu với các học sinh, nhưng giờ đây thế trận đã đổi. Tập thể học sinh Hogwarts ngập chìm trong sự điên tiết mà phía đối nghịch chẳng thể địch lại. "Thế, Harry, đã sẵn sàng đấu với ta chưa?" Tiếng Voldemort lọt vào tai Harry khi cậu gượng đứng dậy, hai tay nắm chặt thanh gươm Gryffindor, mắt chẳng rời kẻ thù không đội trời chung. "Được rồi, Tom". Harry nghiến răng. "Đã đến lúc mày chết rồi". Câu chú đầu tiên từ Voldemort là lời chú giết người. Harry nhanh nhẹn né được. Cậu đáp trả bằng vô vàn những lời chú nhỏ mà cậu tung ra nhanh đến mức Voldemort chẳng kịp trở tay đặng có thể phản đòn được. Harry tận dụng thời gian tiếp cận mỗi lúc một gần hơn, trong khi Voldemort cứ mãi thoái lui. Harry vẫn giữ nguyên nhịp độ tấn công, chẳng mảy may để ý, rằng trận chiến chung quanh hai người họ đang dần chìm xuống vì cả đôi bên đều ngưng lại để quan sát cuộc đấu phép quyết liệt. Lời chú chống độn thổ của Harry trúng được mục tiêu nhưng việc phải dùng đến một lời chú phức tạp như thế tạo cơ hội cho Voldemort phóng câu chú Cruciatus. Đau đớn chạy khắp người Harry nhưng cậu nhanh chóng vùng thoát khỏi tầm ảnh hưởng của lời chú, cùng một lúc gửi lại cho Voldemort câu chú Stupefy mà Chúa Tể Hắc Ám dễ dàng hoá giải. Trận chiến lại tiếp diễn với nhịp độ ban đầu, Harry vẫn tìm mọi cách lại gần Voldemort. Voldemort bận túi bụi vì phải chận lại mọi lời chú và phù phép cậu phóng về phía hắn, vừa phải thụt lùi để thoát khỏi tầm sát thương của thanh gươm. Đó cũng là nguyên cớ vì sao hắn không để ý thấy chiếc xe chở hành lý ngay sau lưng nên ngã bật ngửa. Harry nắm liền lấy cơ may, nhào tới rút gọn khoảng cách giữa bọn họ. Với một tiếng gầm dữ dội, cậu đâm thanh gươm Gryffindor vào tận sâu lồng ngực Voldemort. Tường phòng vệ pháp thuật đã chặn đứng loạt đạn lúc nãy sắp sát hại Voldemort khiến thanh gươm bị giảm tốc độ và chệch hướng nhưng lại không thể chặn nó lại được. Thay vì đâm vào tim Voldemort, nó bị lệch sang phổi. Tiếng gào rú đau đớn của Voldemort lay tỉnh lũ Death Eater đang trong cơn bàng hoàng, chúng lập tức độn thổ biến mất bởi nhìn thấy lãnh tụ của mình hiện đang bị Harry Potter triệt hạ. Lúc Harry cố đẩy thanh gươm vào sâu hơn, tầm nhìn cậu đột nhiên mờ hẳn, quá nhiều tia sáng chớp nháy khiến cậu nương tay. "Kết thúc rồi, Tom". Harry lầm bầm. "Chẳng bao giờ kết thúc cả đâu, Harry". Voldemort há hốc mồm, máu tươi phọt ra từ miệng. "Giữa ta và ngươi sẽ chẳng khi nào kết thúc được. Hãy mau chấm dứt chuyện này đi!" "Xin lỗi, Tom". Harry cười khinh bỉ, cơn thịnh nộ trong người hạ dần. "Mày giết ba mẹ tao, giết cả Cedric, nhưng tao sẽ không giết mày làm gì. Mày sẽ trải hết quãng đời còn lại của mày mục rữa trong tù ngục, mất hết quyền năng, là mẫu gương sống của một phù thuỷ hắc ám thất bại!" "Miễn là ta còn sống, ta vẫn luôn nắm quyền năng tối thượng!" Voldemort nói khi máu vẫn ực trào ra khỏi miệng. Hắn đưa tay mò mẫn tìm kiếm cây đũa thần bị văng gần đấy nhưng quá tầm với nên rụt tay lại về bên hông. "Đây là thanh gươm Gryffindor!" Harry đáp. "Khi mà tao với mày đương đối đáp thế này thì nó đang hút dần hút mòn quyền năng mày đấy, Tom. Khi nó chuyển sang màu xanh thì mày sẽ mất hết, tất cả sức mạnh trên người mày sẽ tan biến vĩnh viễn và chẳng thể nào phục hồi lại được. Kế đến, tao sẽ cho Dược sư tới trị thương cho mày rồi đưa ra toà. Mày không cho rằng như vậy là hoàn hảo lắm sao?" "KHÔNG!" Voldemort thét lên, bàn tay hắn dịch chuyển nhanh hơn là Harry có thể ngờ đựơc. Vodemort lôi ra một cục đá nhỏ từ túi áo và trong phút chốc, hắn đã đi mất, cùng với khoảng sáu phân gươm cắm vào lồng ngực mình. Harry sửng sốt ngã khuỵ hai đầu gối xuống đất, dường như không cảm nhận được luồng pháp thuật đang rời bỏ thanh gươm Gryffindor, để lại một thanh sắt gãy vô dụng. ~*~ Draco Malfoy hùng dũng và hiên ngang đứng đối diện với chồng của mụ đàn bà cậu đã giết. Cậu cảm nhận được rằng Harry đang rời xa để chạm trán với lũ cựu giám ngục và gắng hết sức lờ đi tác động từ sự có mặt của chúng lên người mình, ráng xua tan các kí ức xa xưa, lúc cha cậu đứng đấy, lạnh lùng, với đũa thần trên tay, và lời chú crucio quái ác phát ra từ miệng ông. Dáng người thẳng lêu nghêu của Rodolphus Lestrange là điều duy nhất cậu chú ý tới vào lúc này. "Tên sát nhân phản đồ". Rodolphus cười khẩy nhìn cậu. "Tao sẽ khiến mày phải kêu gào suốt ngàn năm vì những gì mày đã làm". "Chỉ được vậy thôi à?" Draco cười đáp lễ, giọng cậu chưa đầy chất thâm độc nhà Malfoy. "Sủa ăng ẳng như một con chó già trước bóng rồng oai vệ?" "Tự ví von mình với rồng cơ đấy!" Rodolphus lại mỉa mai, bước sang một bên, giơ cao đũa phép. "Để tao cho mày thấy thế nào là một trận đấu tay đôi phù thủy thật sự! Curcio!" "Protego!" Draco lẩm bẩm, cơn đau dịu hẳn xuống tới độ chỉ có thể làm cậu thấy nhột. "Làm ơn đi, người bà con. Cha tao xài câu này hoài, nên giờ với tao đó chẳng là cái thá gì nữa. Phantasmo!" Rodolphus đánh tan câu thần chú từ Draco, lời chú khả dĩ đã có thể làm tạo nên thứ ảo giác khủng khiếp, rồi phản đòn bằng câu thần chú gây bất động. Trận đấu diễn ra theo nhịp độ đều đặn, giữa bùa phép tấn công và thần chú hoá giải, không bên nào nắm lợi thế. Nhiều phút trôi qua, cơ thể Draco đuối dần. Năng lượng cậu dùng cho cuộc chiến này quá lớn, nhưng Draco vẫn thấy được mồ hôi ướt đẫm đầu tóc gã phù thuỷ kia. Tiếng hét Hermione rền vang khắp nơi lay chuyển sự chú ý nơi Roldophus đủ lâu để Draco đánh trúng gã với câu chú trói buộc toàn thân. Khi gã đàn ông bại trận té xuống sàn, Draco nghe thấy rất nhiều tiếng nổ lạ lẫm rồi cảm giác đau nhói xâm chiếm cánh tay. Cơn đau nhức khuếch táng nhanh chóng, làm Draco ngã xuống mặt đất, cuối cùng cũng phát hiện ra sự hiện diện của đám chiến binh muggle cùng vũ khí họ. Với vết thương vẫn nhức nhối nơi cánh tay, cậu lượm đũa phép lên, rồi cùng những học sinh khác đốn ngã binh lính muggle. Sau đó, cậu tiếp ứng với một nhóm nhỏ các học sinh đối phó với lũ Death Eater còn sót lại cho đến khi âm thanh phát ra từ trận đấu giữa Harry và Voldemort lại một lần nữa làm cả khu vực rung chuyển. Sau khi đã hạ được thêm một tên Death Eater nữa, cậu nhận ra tất cả lũ tay sai Voldemort khác và cả tụi học sinh giờ đã ngưng hẳn lại mà tập trung theo dõi hai đấu thủ và cậu quyết định nhập bọn. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Draco là Harry thật sự rất tuyệt vời. Harry đang tung các lời chú cơ bản nhanh đến mức Voldemort không thể làm gì khác ngoại việc chặn chúng lại. Vài câu chú dội ngược, trúng vào vài học sinh cùng hai tên Death Eater khiến chúng ngã lăn ra bất tỉnh. Draco lấy làm mừng vì Harry đã không để ý đến chuyện đó vì nếu không cậu ta sẽ mất tập trung dẫn đến để lộ sơ hở trước Voldemort. Cậu đoán được mục đích Harry khi cố dồn Voldemort về phía đống toa hành lí và kiềm lại tiếng kêu động viên. Cánh tay Draco vẫn đau buốt nhưng cậu cố vờ nó đi để tập trung vào cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn. Qua khóe mắt, Draco thấy nhóc Colin Creevey cất đũ thần đi rồi lấy ra máy chụp hình từ ba lô đeo vai. Ở một góc nhỏ trí não mình, Draco tự nhủ sẽ có một buổi nói chuyện riêng về bản quyền cùng thu nhập, lợi nhuận từ những bức ảnh vô giá này. Ngay khi ấy, Voldemort trược nhằm chiếc xe đẩy đồ. Harry nhảy tới cắm phập thanh gươm Gryffindor vào lồng ngực Voldemort. Tiếng hoan hô vang lên từ đám đông phụ huynh, học sinh và Auror, còn lũ Death Eater hối hả chuồn nhanh, tìm nơi lẩn trốn. Ai nấy đều nghe được rõ ràng từng lời trao đổi giữa Harry Potter và Chúa Tể Hắc Ám Voldemort. Draco mỉm cười khi nhận ra kế hoạch sử dụng đặc tính pháp thuật bí mật của thanh gươm mà chỉ có Harry, Draco và cụ Dumbledore biết. Đoạn kết có hậu, và Harry không bị buộc phải lấy đi sinh mạng ai hết. Draco rất mừng vì chuyện đó. Thế nhưng, có lẽ Voldemort vẫn thủ sẵn đường thoát cho mình. Việc hắn xài Khoá Cảng thật chẳng ai ngờ tới. Lúc Harry khuỵ đầu gối xuống sàn, Draco chạy vội tới bên cậu. Lúc ấy, cậu mới thấy thân thể vô hồn của Albus Dumbledore. Nước mắt dâng lên, chực tuôn trào trong mắt cậu, dù vậy, cậu vẫn còn có người phải an ủi. Khi đã ở cạnh Harry, Draco gỡ nhẹ chuôi gươm ra khỏi nắm tay người yêu, rồi ôm cậu bé Gryffindor vào vòng tay. Lúc ấy, bà Pomfrey xuất hiện cùng với đội các pháp sư y tế, chăm sóc, điều trị cho thương nhân, và Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật trình diện cùng thêm nhiều Auror và nhân viên Hành pháp. Draco đỡ Harry đứng dậy và độn thổ trở về nơi đầu tiên hiện lên trong đầu mình, dinh thự nhà Black. Trong khi Kreacher đem trà vô phòng khách, cậu ngồi xuống, với Harry vẫn gục đầu khóc trên vai mình. Bản thân cậu vẫn còn run rẩy trước sự kiện khủng khiếp hai đứa vừa trải qua, và cậu thắc mắc chẳng biết phải mất bao lâu chúng mới phục hồi lại được tinh thần, để lại có thể đứng vững vàng đối mặt với thế giới phù thuỷ. Dù sao đi nữa, thế giới pháp thuật sẽ nhanh chóng nhận được tin mừng, rằng Harry Potter cuối cùng rồi cũng đánh bại được Voldemort và lần này chính Voldemort mới là người bỏ chạy mong thoát chết.